14.

2.3K 414 41
                                    

Author: Hedging

Translator: Arrebol; & Editor: Linie

Bản dịch CHƯA sự cho phép của tác giả, chỉ đăng duy nhất tại wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng không đạo văn!




















14.

Nhưng số phận của cô dường như là tổ hợp của những chuyện ngoài ý muốn. Lần này, cô lại đoán trật.

Trong biển lửa hừng hực, ai đó xông vào ôm lấy cô, bảo vệ cô thật chặt trong vòng tay như cách đã làm của nhiều năm về trước, rồi phá cửa sổ bên cạnh thoát ra ngoài.

Tác động của vụ nổ khiến họ lăn lốc trên nền đất lầy lội một lúc lâu mới dừng lại, người đàn ông luôn giữ chặt lấy cô trong lòng, tiếng nổ lớn tạm thời tước đi thính giác của cô, nhưng không biết vì sao ngay lúc đó, cô tựa vào lồng ngực anh, dường như nghe thấy nhịp tim điên cuồng và mạnh mẽ của người ấy.

Kudo Shinichi luồn ngón tay vào tóc cô, tay còn lại vòng qua lưng cô, ôm chặt cô vào lòng mình. Anh dùng sức đến mức gần như quên mất rằng điều đó sẽ làm đau cô ấy. Chính vào lúc này, anh chỉ muốn khắc sâu người ấy vào xương cốt và máu thịt, để anh không còn phải lo lắng mọi ngăn trở. Từng hơi thở, từng tấc da thớ thịt, bọn họ sẽ không bao giờ xa cách nữa.

"Kudo!!"

"Sếp! Anh có sao không?!"

Hiện trường trở nên hỗn loạn, tiếng còi xe cứu hỏa và cảnh sát nối đuôi nhau, đèn xanh đỏ nhấp nháy trong đêm mưa tối mịt, các đồng nghiệp lo lắng chạy đến, nhưng di chứng sau vụ nổ khiến anh chỉ còn nghe thấy tiếng vang ong ong, hoàn toàn không nghe rõ người khác đang nói gì.

Anh chỉ biết ôm chặt người con gái trong lòng, như kẻ bủn xỉn giữ lấy báu vật mà anh ta trân quý nhất cuộc đời, dù có thế nào cũng không muốn buông tay.

"Sếp, mau buông ra!" Đồng nghiệp nhìn thấy hai người bê bết máu, lo đến mức sốt vó cả lên, mưa nặng hạt cứ lộp độp rơi lên người, Kudo dường như bình tĩnh trở lại, anh vội vàng buông người trong tay ra, vết thương trên vai cô chảy lênh láng, cả chiếc áo trên người thấm máu không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa.

Một đồng nghiệp đem bộ sơ cứu đến, Kudo từ chối sự giúp đỡ từ những người khác và tự mình giúp cô băng bó. Ban nãy điện thoại vừa được kết nối, cô kết thúc cuộc trò chuyện bằng câu nói giản đơn "Có bom, đừng vào", giây sau cuộc gọi bị ngắt, anh nghe thấy tiếng nổ lớn.

Nguồn gốc của vụ nổ tựa như khoang ngực anh, kíp nổ là trái tim, và mỗi giọt máu trong người đều là ngọn lửa bùng cháy, nỗi sợ hãi chôn giấu trong lòng anh phút chốc phá toang mọi thứ.

Chỉ một chút thôi, nếu anh đến trễ hơn một bước, nếu——

Anh không dám nghĩ tiếp về điều đó.

Song đè nén nỗi sợ vô cớ, trong lòng anh như có cơn lửa đốt khó tả, nhưng cô ấy như không hề cảm thấy đau, bình tĩnh lấy đi băng cầm máu trên tay anh rồi tự đè lên vết thương.

Động tác né tránh nho nhỏ này giống như cơn lốc chốc lát thổi bùng ngọn lửa rần rần trong anh, anh hỏi câu không đầu không đuôi: "Sao không đợi tôi đến?"

[Longfic|ShinAi] Vượt sôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ