02.

3.4K 450 53
                                    

Author: Hedging

Translator: Arrebol; & Editor: Linie

Bản dịch CHƯA sự cho phép của tác giả, chỉ đăng duy nhất tại wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng không đạo văn!

















02.

Anh lái xe về hướng nhà bác tiến sĩ, kể từ khi đi làm, vì để tiện cho công việc nên anh đã chuyển đến căn hộ gần sở cảnh sát, cũng ít khi về nhà của mình.

"Để bé Ai ở nhà một mình bác không yên tâm.", lời nói của bác tiến sĩ văng vẳng bên tai, trước mặt là đèn đỏ, anh dừng xe lại, nhìn cảnh đêm lên đèn sáng rực ngoài cửa sổ trên cầu cạn, anh không thể không bắt đầu nhớ lại lần cuối cùng anh nhìn thấy cô là khi nào.

Nhưng chính vào lúc này, dòng suy nghĩ của anh như đê vỡ, tất cả những chuyện trong quá khứ đều tuôn trào.


Mười năm trước, tổ chức sụp đổ, khi anh có được thuốc giải độc trong tay, điều mà anh mong chờ nhất đã trở thành sự thật-- Cuối cùng anh đã có thể khôi phục thân phận Kudo Shinichi.

Nhưng việc khiến anh bất ngờ chính là người đó không có ý định biến trở về.

"Haibara, không nhẽ cậu vẫn muốn tiếp tục học chương trình cấp một sao?"

Cô từ trong cuốn tạp chí ngước mắt lên nhìn anh, trả lời lấy lệ: "Đúng vậy, bởi vì tớ có hứng thú với những môn học cơ bản dành cho thanh thiếu niên và trẻ em, không tài nào dứt ra được."

"Sao cậu không biến trở về?" Anh rõ biết không thể nhận được câu trả lời thật sự trong lòng cô, nhưng anh vẫn hỏi.

Lần này cô không nhìn anh, chỉ cười nói: "Vì tớ khác với cậu."

"Cậu khác chỗ nào?" Anh bó tay nói, "Phải phải, cậu thông minh và dễ thương hơn tớ, có phải cậu định nói thế không?"

Nhưng cô không trả lời câu nói đùa của anh.

Cô đứng lên và vỗ nhẹ vào vai anh khi lướt ngang qua anh: "Chúng ta khác biệt là vì không ai trên thế giới này chờ đợi một người tên 'Miyano Shiho'."

Nhưng có rất nhiều người đang đợi Kudo Shinichi.

Anh không biết phải trả lời cô ấy như thế nào, bởi vì đó là sự thật, Miyano Shiho không có người thân hay bạn bè trên thế giới này, và tất cả những gì cô ấy có, bất kể tốt xấu đều theo tổ chức chìm vào trong biển lửa.

"Hơn nữa, tớ không giống cậu có đủ can đảm để hy sinh vì tình yêu đâu-- Tớ sợ đau lắm, thám tử." Cô cười nhạt và đi xuống cầu thang phòng tầng hầm, không quay đầu nhìn, chỉ nói thêm: "Thuốc giải đã đưa cho cậu rồi, cậu có thể biến trở về bất cứ lúc nào tùy thích, không cần phải nói với tớ."

Lúc đó anh không hề hiểu nó mang ý nghĩa gì.

Kể từ đó về sau, quỹ đạo số phận vốn dĩ trùng lặp của họ dường như bắt đầu phân chia ngã rẽ. Anh nhớ rất rõ, vào cái ngày biết được sự thật về "Edogawa Conan", Ayumi đã ôm lấy Haibara và khóc sướt mướt. Có lẽ đối với trẻ con, sự thật quá đỗi tàn nhẫn-- Làm sao chúng có thể chấp nhận một người đã chung sống bấy lâu nay thực ra không hề tồn tại, mà lại là một người khác?

[Longfic|ShinAi] Vượt sôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ