PUIFAI

253 19 0
                                    

Sau mấy ngày ở lì trong phòng, Gulf cũng chịu bước xuống nhà. Gulf cố ý đợi đến đêm mới ra ngoài, cậu không có ý định trốn ra ngoài đâu vì Gulf hoàn toàn tin tưởng anh. Cậu biết P'Mew đang có kế hoạch gì đó, nếu cậu trốn khỏi đây kế hoạch của anh sẽ loạn hết.

Gulf muốn ra vườn hít thở không khí một chút, ở trong phóng suốt khiến cậu thấy ngột ngạt. Vệ sĩ vừa thấy cậu liền hướng sự chú ý sang đây, Gulf cười bất lực, đến mức phải trông chừng mình như thế này sao? Giờ thì xem, khác gì một món đồ đắc tiền được trưng bày với dàn vệ sĩ 24/24 không chứ?

Gulf không còn hứng, quay người về phòng, lại gặp ngay bố mình. Cậu chào ông rồi đi lướt qua ông, Gulf không muốn nói chuyện với bố. Cái tát ngày hôm đó không chỉ khiến mặt đau, mà trong lòng cậu cũng đau không kém. Cái tát đó cũng nhắc nhở cậu rằng, ông ấy sẽ không bao giờ chấp nhận cậu.

"Bao giờ con mới dẹp cái bộ mặt thảm hại đó đi?"

"Khi bố thả con ra chăng?" Gulf trả lời mà không quay lại. Cậu nghe giọng bố có vẻ mệt mỏi, ông nói.

"Gulf, ta chỉ muốn tốt cho con."

"Bố thấy bộ dạng con lúc này có tốt không? Thật ra bố chỉ muốn tốt cho bố. Con sẽ chấp nhận ở nhà, nhưng con sẽ không chấp nhận kết hôn, bố đừng cố ép con nữa."

Muốn tốt cho cậu bằng cách nhốt Gulf ở nhà, và cắt liên lạc với bên ngoài sao? Nếu P'Mew không tính trước chuyện này, nếu anh không cho Jay vào làm ở nhà cậu thì có lẽ trong nhà này không có một ai đứng về phía Gulf cả.

"Bao giờ thì con mới bình thường lại vậy hả?"

Gulf muốn bật cười thật lớn khi nghe bố mình nói thế, thế nào là bình thường? Cậu yêu anh thì là không bình thường sao?

"Con không muốn cãi nhau với bố. Bố cứ việc nhốt con bao lâu cũng được, con không quan tâm. Nhưng bố không thể nhốt trái tim của con được đâu."

"Giống hệt mẹ của mày!"

Gulf không hiểu câu cuối bố nói nghĩa là gì? Mẹ của cậu thì sao chứ, sao lại lôi bà ấy vào chuyện này. Gulf vào phòng đóng cửa lại, cậu biết bộ dạng hiện giờ của mình thế nào. Không ngủ được nên mắt thâm quần, ăn uống cũng không thích ăn nên cậu ốm đi không ít. Đầu óc thì luôn trong trạng thái căng thẳng, lúc nào cũng nhớ anh nhưng lại không làm gì được. Cậu từng có ý nghĩ muốn trốn đi rồi, nhưng cậu lại sợ hành động của mình làm ảnh hưởng đến anh. Nhiệm vụ của cậu bây giờ rất đơn giản, chờ đợi và chịu đựng, còn P'Mew thì làm hết mọi chuyện rồi.

P'Mew mỗi tối sẽ nhắn tin cho cậu nhưng cả hai không nói chuyện quá lâu. Anh sẽ nói cho cậu biết những gì anh điều tra được, còn cậu sẽ giúp anh quan sát xem Prim và Puifai muốn làm gì. Kể từ lúc về nhà đến giờ, cậu chưa từng gặp Puifai, cũng không như càng không thấy bà Prim. Cậu cũng không biết bà ta lại mưu tính gì.

M.S: [Puifai thật sự mắc bệnh tâm thần. Cụ thể là gì anh vẫn chưa biết, nhưng em phải cẩn thận.]

Kana_G: [Mấy hôm rồi em không thấy chị ta, cũng không thấy mẹ kế của em. Anh định làm gì cũng phải cẩn thận nhé, bà ta không phải người đơn giản đâu.]

[MEWGULF] RECOLLECTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ