Văn Toàn dọn bàn của khách vừa đi rồi nhìn ra ngoài lại có khách đến cậu nhìn người đó! A, lại là hắn!
Dạo gần đây thấy hắn hay xuất hiện trước chỗ cậu. Ừm...thì hắn ta là ân nhân của cậu không nhờ hắn thì hôm đó tấm thân nhỏ bé này bị đám người kia đè xuống rồi. Cơ mà tại sao hôm nào cũng ghé đây? Nhìn cách ăn mặc cũng không phải gia đình bình thường gì! Tại sao lại ghé đến đây, không lẽ đồ ăn ngon sao? Hay là...
- " Anh Toàn, vị khách đó muốn anh ra order " - Tiểu Tiên vừa nhìn vừa chỉ sang hắn - " Anh nên cẩn thận, em thấy hắn ta hay đến đây lại còn đòi anh ra order nữa. Nhìn là biết có ý gì đó với anh rồi ".
Văn Toàn nhìn Tiểu Tiên rồi lại nhìn ra chỗ hắn, liền thấy hắn cười tươi như hoa nở.
- " Thôi đi, người ta là ân nhân của anh đấy " - Văn Toàn cốc nhẹ đầu Tiểu Tiên.
- " Èo, hông lẽ cứu hoài là đến đây hoài sao, ngày nao ngày nào cũng đến, muốn anh trả ơn sao? "
- " Thôi cô nương ơi, đi làm việc đi kẻo bị trừ lương đấy " - Cậu cầm lấy giấy note và menu ra chỗ hắn " Nhanh đi, anh ra đó "
- " Vâng, nhưng anh phải cẩn thận tên đó nha, nhìn kìa gì mà mặt đen xì xì thế kia " - Tiểu Tiên bĩu môi nhìn cậu. Hứ...chả biết tên kia có ý gì với Anh Toàn nữa chứ muốn ảnh trả ơn sao không nói thẳng đi.
Nói xong liền đi vào trong, Văn Toàn để ý cũng đúng vừa nãy còn cười tươi lắm mà sao giờ mặt lại đen xì thế kia. Nắng mưa thất thường? Hắn đen mặt cũng đúng nhưng là đúng với hắn! Vì sao a, nhìn người mình thích nói chuyện với người con gái khác bảo sao mặt hắn không đen cho được. Nghĩ thử mà xem, cậu chưa từng cười ngọt với hắn hà cớ gì cậu lại cười với cô gái kia? Hừ...
- " Quế nhị thiếu, ăn phải thuốc súng sao? Người ta ra tận đây rồi còn không kêu đồ ăn là mang bụng đói về thật đấy nha " - Văn Hậu gãi cằm nhìn Ngọc Hải.
- " Xin chào quý khách! Hai người muốn dùng gì ạ? " - Văn Toàn đưa menu ra sau đó lật giấy ra chuẩn bị ghi chép món.
Người nào đó mặt đen xì xì mà giờ lại mỉm cười nhìn cậu rồi nói
- " Cho tôi một phần mì xào thập cẩm nha và thêm một ly coca ".
- " Cho tôi một phần mì xào bò và một ly coca. " - Văn Hậu chống cằm nói. Hừ...thiệt tình ngày nào cũng mì đến nỗi nằm ngủ không thấy em xinh tươi nữa mà mơ thấy cọng mì luôn rồi
- " Dạ, Quý khách đợi xíu ạ " - Nói rồi cậu xoay người đi vào trong.
- " Này, người ta đi xa lắm rồi nhìn gì nữa " - Văn Hậu quơ tay trước mặt Ngọc Hải
- " Thế tớ nhìn cậu nhá " - Ngọc Hải nhăn mặt quay qua nhìn Văn Hậu.
- " Ấy, thôi thôi cho tôi xin " - Èo ánh mắt nhìn muốn rợn da gà ông đây không cần
- " Mà tớ nói này, sao cậu không theo đuổi thẳng..." - Văn Hậu đang nói liền ngậm miệng lại nhận đồ ăn của mình sau đó nói tiếp - " Người ta luôn đi, cứ phải đến đây ăn mì hoài"
- " Cậu biết thế nào là nhẫn nại không " - Hắn nhướn mày nhìn Văn Hậu.
- " Nhẫn nại " - Hứ...ông đây ăn mì hoài sắp phát điên rồi đây nhẫn nại quần què gì chứ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ 0309 ] Sủng ái mình em ( END )
RomanceXin chào mọi người lại là Tiên đây Tiên đã quay lại rồi đây hehe. Quế Ngọc Hải - Quế nhị thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng vừa có sắc vừa có tài lại tuổi trẻ tài cao có biết bao cô nàng vì hắn mà nguyện làm tất cả nhưng thật đáng tiếc đối với con...