Chương 10

955 86 19
                                    

Buổi chiều kết thúc huấn luyện doanh trưởng Từ đột nhiên bị một cậu lính kéo đi. Nhìn bóng lưng vội vã của hai người không hiểu sao Từ Tấn bỗng thấy gai ốc nổi khắp người.

Thấp thỏm đi ra cổng, vừa nhìn thấy Lục Vi Tầm nhàn nhã đứng tựa vào chiếc Ninja hầm hố trái tim nhỏ bé của cậu suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài. Từ Tấn mím môi thầm rủa quân doanh lớn như vậy tại sao chỉ có một cái cổng cơ chứ?

Từ nhị thiếu gia liền biến thành đà điểu, đầu cúi gằm hai mắt dán xuống đất cứ thế đi về phía trước. Bỗng một đôi giày kiểu quân đội chắn ngay trước mắt cậu. Từ Tấn giật mình ngẩng lên, vừa chạm vào đôi mắt hơi nheo lại của người đối diện nơi ngực trái không hiểu sao đột nhiên khẽ thắt lại nhưng vẫn bướng bỉnh nhìn anh, hai cánh môi kiên quyết ngậm chặt.

"Doanh trưởng Từ bận rồi, để tôi đưa em về."

Từ Tấn vội vàng lui lại hai bước, bộ dạng xù lông khi nãy lập tức thay bằng nụ cười ngoại giao tiêu chuẩn

"Thôi khỏi ạ! Em đi bus cũng được."

Nói xong liền tự động lách người sang bên, đang muốn co giò chạy thì khuỷu tay đã bị người ta nắm lấy. Giọng nói của thượng tá Lục hình như lại trầm xuống một ít

"Xe bus vừa đi qua rồi."

Đến đứa trẻ con cũng biết mười lăm phút nữa lại có một chuyến, cậu vốn định nói vậy nhưng khoảnh khắc chạm vào ánh mắt anh không hiểu sao lời từ chối bỗng mắc lại trong cổ họng.

Thượng tá Lục trừ vẻ ngoài ưa nhìn thì cả người không khác gì tảng băng trôi. Từ lúc cậu biết anh, mỗi lần Lục Vi Tầm mở miệng chưa bao giờ nói quá ba câu. Từ Tấn vẫn thường chê anh keo kiệt sau đó lại bám lấy trêu chọc, những lúc như vậy người này nhiều nhất chỉ khẽ nhăn mày. Mắt phượng luôn tĩnh lặng giống như mặt nước hồ mùa thu.

Duy chỉ có một lần, chính là trong buổi xem mắt cách đây một năm. Trước lúc gặp mặt cô gái thứ tư anh đã ngồi nhìn màn hình điện thoại đến ngẩn người. Đáy mắt ánh lên cảm giác chua xót và bất lực. Vừa rồi cậu giống như thấy lại ánh mắt đó lần nữa, lời từ chối liền không cách nào thốt ra được.

Từ Tấn ngần ngại nhìn chiếc xe hầm hố của Lục Vi Tầm. Kiểu motor thể thao này thiết kế yên sau thực sự có chút... biến thái. Cậu chỉ ngồi qua có một lần, kiểu yên dốc hẳn về phía trước như vậy thực sự thích hợp với tình nhân hơn là để cho người khác quá giang. Chần chờ một lát Từ Tấn đành mím môi leo lên, ngồi còn chưa vững bàn tay đã bị Lục Vi Tầm nắm lấy vòng qua người anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, đang muốn rút tay lại chợt nghe thấy người nào đó thấp giọng cảnh cáo

"Ôm chặt vào, rơi xuống tôi không chịu trách nhiệm." Anh nói xong liền nhấn ga phóng đi. Gương mặt nhỏ nhắn liền cứ như vậy áp lên vai anh.

Nói không hồi hộp là giả, dù lớn mật theo đuổi anh nhưng bàn tay người này dài ngắn thế nào cậu còn chưa bao giờ dám chạm tới chứ đừng nói ôm ấp thân mật thế này. Buổi trưa hôm đó cậu lớn tiếng nói không muốn thích anh nữa. Nhưng tình cảm dành cho anh suốt thời gian dài vốn không phải thứ chỉ một câu nói 'không muốn' là có thể kết thúc. Từ Tấn ngượng ngùng rút tay lại không nghĩ bàn tay thô ráp của Lục Vi Tầm lại siết chặt hơn rõ ràng không có ý định buông ra.

[Tầm Tấn • hoàn] Anh không nói thì gật đầu cũng đượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ