53. Xin lỗi em

21K 884 96
                                    

Về đến bệnh viện Taehyung thấy Jungkook ngồi trong góc liền chạy ập vào ôm chầm lấy em. Hành động đột ngột làm Jungkook la lên sợ hãi.

"AAA BỎ RA...BỎ RA CÚT ĐI."

Taehyung cứng người nhìn Jungkook xua đuổi mình, hắn càng ôm chặt em hơn.

"Kookoo à, em sao vậy? Đừng sợ mà Hyungie của em đây mà."

"Hức....cút đi....aaaa...huhu."

Jungkook đã mơ thấy cảnh mình bị đánh đập lúc bị bắt cóc, em giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nước mắt cứ thế lưng tròng, lùi sâu vào góc tường để tránh sự sợ hãi, chẳng ai đụng được vào người.

Mấy hôm trước Jungkook mạnh mẽ, kiên cường bao nhiêu thì bây giờ em lại sợ hãi, đau đớn bấy nhiêu, những âm thanh chửi rủa, tiếng súng bắn, tiếng đánh đấm không ngừng vang lên bên tai làm em không nhận thức được gì, em chỉ cố gắng ôm đầu lắc thật mạnh để xua đi những âm thanh đáng ghét đó, nhưng nó vẫn cứ văng vẳng bên tai thậm chí em còn cảm giác đau đớn khi nghĩ đến lúc mình bị đánh. Jungkook sợ hãi, sợ tất cả.

Taehyung không muốn buông em ra, muốn ôm em mãi, thấy em cứ ôm đầu bịt tai khóc hắn liền đau lòng. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán em, hai tay bịt tai lại giúp em. Jungkook liền cảm thấy dịu đi những âm thanh đáng sợ kia nên ngồi im cho hắn dỗ.

"Bé Kookoo nhớ anh không?"

Jungkook vẫn im lìm chỉ hơi lắc đầu. Bác sĩ bảo Jungkook vì quá hoảng sợ về một việc gì đó nên não sẽ tự động tạm quên đi để giảm bớt sự sợ hãi. Vì tâm lí Jungkook không ổn định nên Jungkook tạm thời sẽ trong tình trạng sợ hãi mọi thứ, khoảng 3 đến 4 ngày khi tâm lí bình ổn trở lại thì sẽ không sao nữa.

Jungkook thấy Taehyung có thể làm dịu nỗi sợ trong lòng nên mới để Taehyung ôm mình, mùi hương cơ thể của Taehyung cũng làm Jungkook thấy dễ chịu.

Taehyung thật sự muốn đánh bản thân một trận, nếu như ngay từ đầu hắn ở nhà với em thì em đâu có ra nông nỗi này, người thì đầy vết thương thậm chí bây giờ còn sợ luôn cả hắn.

Taehyung nhẹ nhàng nói nhỏ với Jungkook chỉ sợ nói to em sẽ sợ.

"Bé có muốn uống nước không?"

Jungkook lắc đầu.

"Bé ăn gì không?"

Lại lắc đầu.

"Có muốn ngủ không?"

Jungkook hơi nhíu mày rồi nói:

"Ồn."

Taehyung liền không nói nữa, hắn ôm em đứng lên, Jungkook bị khụy xuống vì chân bị trật, theo phản xạ Jungkook ôm lấy cổ Taehyung để giữ thăng bằng.

"Anh bế bé đi nhé, được không?"

Jungkook lắc đầu.

"Để anh bế bé đi."

Jungkook nhìn Taehyung rồi nói:

"Đói."

"Vậy anh lấy cháo cho bé ăn nhé?"

"Bánh."

"Thôi không ăn bánh được, bé đang yếu lắm ăn bánh không tốt."

Jungkook cái gì cũng quên nhưng không quên được bánh làm Taehyung thấy có chút đáng yêu.

(TaeKook) Yêu em! Trân quý đời tao.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ