Cô bị anh ôm chặt ép sát vào cơ thể cường tráng của anh khiến cô quẳn bách liền nức nở. "Tôi..tôi chưa 18 tuổi mà..hức.."
-" Em đừng có lúc nào cũng đọc thần chú câu đó với Tôi. Chẳng có hiệu nghiệm gì với tôi đâu. Tôi thương tiếc em cho em thêm thời gian. Em phải biết thân phận một chút.." Anh lạnh giọng chẳng kiên nể.
Cô cúi đầu run run, bàn tay nhỏ quệt lấy nước mắt. Nhìn rất đáng thương
Anh nhìn một màn trước mắt, cảm thấy có chút không đành, thở dài nắm lấy tay cô hôn vài cái. Ôm lấy cô hạ giọng cau mài. " Mười tám thì mười tám. Em khóc cái gì...?"
Cô nằm trong ngực anh, hít hít mũi nhưng có chút không tin lời anh nói. Cô ngẩng khuôn mặt lấm lem nước mắt nhìn anh.
Anh mổ nhẹ lên môi cô, lau nước mắt cho cô lại nói.
-" Nhưng em phải ngoan. Còn nữa bỏ đi suy nghĩ muốn trở về nhà. Nếu tôi biết em lén lúc làm gì trái ý tôi. Lời hứa này sẽ hủy bỏ"
Thật ra Yuna ngây thơ, nên mới tin lời anh .Vì còn một tháng nữa sớm hay muộn, anh cũng sẽ chiếm hữu cô. Nếu cô phá luật anh cũng sẽ hưởng món lời này. Còn nếu không một tháng sau cô cũng sẽ thuộc về anh.
Còn cô lại nghĩ tránh được lúc nào hay lúc đó. Nên lúc này cô mới thở phào nhẹ nhỏm mà không thấy được đôi mắt giảo hoạt của ai kia. Mân mê bàn tay búp măng trắng muốt của cô, anh tâm trạng rất tốt trò chuyện với cô.. " Nếu em muốn đi học tiếp. Tôi sẽ cho em học. Em muốn học ngành gì? "
Cô không ngờ anh lại có suy nghĩ này. Ngại ngùng nhìn anh mơn trớn lâu lâu lại hôn tay mình cô nhỏ giọng nói. " Tôi..học Quản Trị Kinh Doanh.."
Anh nhíu nhíu mày..
-" Em thích ngành này sao?"
Cô mở to mắt, từ nhỏ chưa bao giờ ai hỏi cô thích gì hay không thích gì. Vì mọi chuyện từ học hành cho đến cuộc sống của cô điều do ba cô sắp đặt. Cô chỉ việc làm vui lòng ông là được. Dần rồi chẳng ai còn quan tâm cô cần gì muốn gì. Hôm nay có người hỏi đến, cô có chút không quen, nhẹ lắc đầu.
Đôi mắt sâu hút của anh khóa chặt khuôn mặt non nớt mang vẻ cô đơn. " Thế tại sao học..?"
Cô chần chờ vài giây mới buồn buồn trả lời. "Vì ba Tôi muốn.."
Giống như nhìn ra được suy nghĩ của cô anh không có gì ngạc nhiên. Nhìn sâu vào mắt cô dịu giọng hỏi.." Vậy em thích học gì..?"
Giọng anh lúc này rất dịu dàng, ấm áp lạ thường. Lòng cô có chút run nhẹ, từ khi mẹ mất chưa bao giờ có ai quan tâm đến suy nghĩ của cô. Cô nhìn anh chớp nhẹ hàng mi. " Tôi..Tôi thích học Dương cầm. Tôi..tôi muốn là nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp" Nói đến ước mơ của mình hai mắt cô sáng rực.
Anh trầm tư nhìn cô, anh nắm bàn tay cô mơn trớn. " Rất hợp với em. Bàn tay xinh đẹp này đúng là sinh ra để đánh đàn"
Anh vuốt tóc cô đầy vẻ yêu chiều." Vậy từ nay em cứ học những gì em thích đi. Thích làm gì thì làm."
Trái tim bé bỏng của cô đập nhanh liên hồi. Đối với ai đó chuyện được làm theo ý mình là điều bình thường. Nhưng đối với cô là cả một khao khát cả trong mơ cũng muốn thực hiện. Nay người đàn ông này nói với cô tuy lời ngắn gọn nhưng cô lại thấy được sự trân trọng và yêu thương có phải cô điên rồi không, cô đang suy diễn lung tung gì thế. Cô cắn môi hồng chẳng biết cảm xúc hỗn độn ra sao chỉ biết nhìn anh.
Anh cười khẽ vuốt lấy hàng chân mài thang tú của cô." Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi em muốn gì tôi cũng cho"
Cô biết người đàn ông này vô cùng nguy hiểm. Cái tên Lee Hanchun đáng sợ kia gặp anh còn phải cúi đầu. Nhưng giây phút này ngoài việc bắt ép cô bên cạnh, anh lại cho cô cảm giác chân trọng, ấm áp khó nói nên lời. Ngày trước Yo Sehun cũng cưng chiều cô hết mực. Nhưng anh ta chưa bao giờ cho cô được sự ấm áp hay sự chở che như thế này. Cô nhìn lên ánh nắng nhàn nhạt bên khe lá, tự nghĩ trời không quá nắng mà sao cô cảm thấy choáng váng, có phải cô bị bệnh rồi không.
Ấm áp sao? Thật kì lạ....
________________________________________
Qua mấy ngày sau, công việc Park Jimin cũng không ít đi hơn. Mỗi tối anh cũng về nhà rất trễ. Hôm nay cũng thế, cô lăn qua lộn lại, lắng tai nghe ngóng tiếng xe dưới sảnh nhà. Thời gian này Kha Nhi thường rất khó chịu với bản thân mình. Cảm giác khó nói nên lời, mâu thuẫn đối lập khiến cảm xúc trở nên hỗn độn..
Qua một lúc lâu cô nghe tiếng xe chạy vào cửa lớn .Cô hồi hợp chờ đợi bước chân sẽ tiến vào phòng mình. Đêm nay lạ thay, không thấy bóng dáng anh .Không hiểu vì sao trong trái tim có sự mất mát..
Suy nghĩ trằn trọc khiến cô không thể nào yên lòng. Cô mang dép vào, muốn mở cửa ra ngoài hít thở không khí. Ngoài dự liệu, cánh cửa vừa mở ra tiếng đàn Piano, tuy là những nốt cơ bản không phải là đoạn nhạc xen lẫn sự lộn xộn nhưng vẫn tạo ra âm vực ngân vang lọt vào tai cô.
Cô trợn tròn mắt, đi theo âm thanh phát ra, đứng giữa cầu thang ngoài ý muốn Cô thấy anh đang nghịch trên các nốt nhạc. Hình ảnh người đàn ông cao lớn ngồi bên chiếc dương cầm .Tạo ra sự lãng mạng đặc biệt khó cưỡng.
Nghe tiếng bước chân anh ngẩng mặt nhìn thấy cô hai mắt sáng rực chăm chú đặt trên cây đàn anh mới đem về, khát khao mãnh liệt cháy bỏng trong đôi mắt xinh đẹp của cô. Làm anh cảm thấy thỏa mãn. Anh phất tay, Jungyun cùng thuộc hạ liền lui ra. Anh đưa tay ngoắc lấy cô. " Lại đây. Xem có thích không?"
Cô có chút ngại ngùng nhưng không thể cưỡng lại được, cô bước xuống tiến về anh, Khi trực tiếp nhìn rõ cây dương cầm, hai mắt cô trợn tròn không thể tin được lẫm bẫm. Bàn tay búp măng vuốt ve từng chút từng chút như rất trân quý. " Đây là Đàn Piano Crystal "
Anh nhìn cô ngạc nhiên đến miệng chẳng khép lại được. Anh buồn cười kéo cô ngồi xuống bên cạnh, hôn lên gò má trắng hồng của cô, gật đầu nói. " Đúng vậy. Em thích không? "
Anh phải bỏ rất nhiều công sức mới dành lấy được. Giờ nhìn biểu tình trên mặt cô nhóc, cảm thấy công sức bỏ ra vô cùng xứng đáng.Cô bị anh làm cho mù mịt không thể tin được .Cô vui sướng đến mức muốn hét lên. Nếu ai yêu thích dương cầm. Điều sẽ biết rõ cây đàn nổi tiếng như thế nào trên thế giới này.
Đàn Piano Crystal được chế tạo bởi nhà sản xuất đàn người Canada ông Heintzman, một trong những nhà sản xuất đàn hàng đầu thế giới. Chiếc đàn được thiết kế bằng một loại vật liệu đặc biệt trong suốt và được trình diễn độc quyền ở các nhà hát lớn.
Nghệ sỹ đầu tiên chơi chiếc đàn này là ông Yiruma. Một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng người Hàn Quốc với bản Love Scene trong lễ khai mạc Olympic , năm 2008. Sau đó, Crystal được mang giá đấu giá với giá trần là 3,22 triệu USD.( Sự thật ko hề chém gió nhé.)
Biết bao nhiêu người khao khát được chạm đến. Không phải vì trị giá của nó mà còn phải có duyên nữa. Cô cảm thấy mình quá may mắn.
Cô hé miệng cười tươi, chăm chú sờ nhẹ lên cây đàn. " Thích rất thích. Sao anh có được nó vậy? "
Ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt cong cong long lanh như sao ngoài trời, đẹp đến động lòng người làm trái tim anh lăn tăn rợn sóng. Từ khi ép buộc cô bên cạnh, anh chưa bao giờ thấy cô cười. Vẫn biết cô rất xinh đẹp, nhưng khi cười cô càng rực rỡ có thể đoạt đi hồn phách của bất cứ người đàn ông nào khác. Anh luồn tay vào mái tóc bóng mượt của cô, ngón cái mơn trớn gò má mịn màng như da em bé.
Kề sát khuôn mặt nam tính gần sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô .Hơi thở nóng hổi phả vào mặt làm da mặt cô nóng ran. Cô vô tội nhìn anh đầy ngây thơ.
-" Chỉ cần em thích là được. Em không cám ơn tôi sao?"
-" Cám ơn anh"
Anh nhướng mài. " Đơn giản vậy thôi à?"
Côi bối rối. " Tôi..tôi..ừm..."
Cô trợn to mắt nhìn anh chiếm lấy môi mình. Thân thể nhỏ bé đang co vào trong lòng anh của cô theo bản năng thiếu chút nữa đã nhảy lên nhưng lại bị cánh tay buộc chặt như sắt mạnh mẽ kéo ôm vào lòng. Đã từng bị anh hôn qua, nhưng chỉ là hôn phớt. Đây là lần đầu cô bị anh hôn sâu như vậy. "Đừng. Không..đừng mà.."
Trái tim cô đập mạnh liên hồi, cô hốt hoảng hé miệng thở gấp lại thấy có gì đó ẩm ướt chui vào miệng mình. Chiếc lưỡi nóng hổi xâm nhập thẳng vào bờ môi của cô, ngăn chặn tiếng phàn nàn của cô, ngậm lấy rồi đảo quanh chiếc lưỡi ngọt ngào, không ngừng mút vào, thân thể trong ngực càng hôn càng mềm mại như sắp sửa hòa vào vòng tay của anh. Anh hít thở sâu, ngăn đi ý định muốn nuốt cô vào bụng.
Quá ngọt ngào, mềm mại kích thích dục vọng anh bùng nổ. Cơ thể thiếu nữ lần đầu biết mùi vị nam nữ. Cô nức nở mềm mại dựa vào lòng anh.
Anh yêu thương mút lấy môi cô, khàn giọng dụ dỗ. " Ngoan nào. Để tôi hôn sẽ cho em chơi đàn.."
Cô mếu máo lắc đầu, ạnh nào cho cô được như ý. Anh bế cô lên đùi, tay cô chống lên các phím đàn tạo lên âm thanh phát ra nghe chói tai. Từ yếu ớt chống cự trở nên bất lực khuất phục sự cường hãm, ức hiếp của anh.
Hôn đến khi hơi thở anh hỗn loạn .Làn môi cô sưng đỏ. Nhìn người trong lòng như hồ hóa thành nước mềm mại, mơ màng dựa vào thân dương cầm. Anh cụng trán vào trán cô mỉm cười vuốt ve làn môi đỏ. " Em còn sức chơi đàn không?"
Cô đáng thương bị anh hiếp đáp, cứ thế ngốc nghếch nhìn anh. Đôi má ửng đỏ, cô vẫn còn thở hỗn hển. Chưa thể lấy lại nhịp tim ổn định như bình thường. Đến khi sau này, mỗi lần ngồi đánh đàn cô lại nhớ đến nụ hôn nóng bỏng đầu tiên của họ đã diễn ra ở đây.
Vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm!
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyển Ver ( Park Jimin - You ) Nợ Tình
Hayran KurguCùng đọc truyện Nợ Tình của tác giả Phi Yến Thể loại : Hiện đại, Cường Thủ, Sắc (+++), Sủng. Hai con người ở hai thế giới khác nhau đối lập hẳn giữa hai màu đen trắng.. Cô đơn thuần trong sáng tượng trưng cho thế giới ánh sáng. Còn anh tàn nhẫn lạn...