Chương 37

13.6K 620 22
                                    

Được rồi, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. Có một tình nhân da mặt mỏng, hắn đành phải chủ động một chút.

Sau khi thu dọn qua giường với quần áo của mình xong, Lâm Đức Bân nhìn đồng hồ thấy cũng đã tới giờ cơm tối.

Đi một mạch qua hơn nửa sân trường, Lâm Đức Bân đi vào ký túc xá của Tưởng Thanh Dung.

Hắc hắc, tìm một tình nhân đồng tính quá tiện. Nhìn xem, lúc hắn bước vào cổng ký túc xá của Tưởng Thanh Dung, bác gái trung niên mắt lúc nào cũng trừng trừng kia chẳng thèm liếc hắn một cái. Nếu là ký túc xá nữ có khả năng hắn mới cách cổng 10m bác gái kia đã lập tức thối mặt ra vẻ 'sắc lang đến đây', nếu dám lớn mật xông thẳng vào bác gái không cho mấy cái chổi mới là lạ.

Bò lên tầng 7, lễ phép gõ cửa, một nam sinh đeo kính mở cửa cho hắn.

Khuôn mặt mới, xem ra lại có bạn học mới đến rồi.

"Cậu tìm ai?" Nam sinh đeo kính ngơ ngác hỏi.

"Tôi tìm Tưởng Thanh Dung."

"Vào đi!" Tân sinh mới vào đại học đều không có tính cảnh giác, nam sinh đeo kính cũng không ngoại lệ, cậu ta nghiêng người để Lâm Đức Bân vào.

Lúc bước vào, cả phòng ngủ náo nhiệt như chợ bán thức ăn. Ngoài kính mắt, Lâm Đức Bân còn thấy vài bộ mặt lạ hoắc, xem ra tám người trong phòng đều đến đủ, đang tổ chức đại hội phòng lần thứ nhất.

Đối với đám choai choai mới giãy khỏi kỳ thi đại học gò bó thì, xa gia đình đến một nơi xa lạ sống cuộc sống tập thể là một thể nghiệm rất mới lạ. Vậy nên tất cả mọi người rất hưng phấn, ríu rít lấy nhau nói chuyện.

Trong phòng ngủ náo nhiệt, Lâm Đức Bân liếc mắt đã nhìn thấy Tưởng Thanh Dung. Cậu không quá nhiệt tình tham gia thảo luận với bạn cùng phòng, chỉ thỉnh thoảng chen vào mấy câu, nhìn có vẻ không hợp với sự náo nhiệt trong phòng.

Sau khi quen thuộc Lâm Đức Bân mới biết, kỳ thật Tưởng Thanh Dung là một người hướng nội có thói quen một mình, với người khác luôn hữu lễ nhưng xa cách, cũng không mấy hứng thú kết bạn. Chỉ cần cho cậu ấy một quyển sách là cậu ấy có thể ngồi một mình cả ngày. Thế nhưng, tính cách như vậy mà cậu ấy lại chịu tích cực hòa nhập với đội bóng rổ, cùng hắn và đám bạn vô tâm vô phế kia cười đùa, sáng sủa đến mức không thể nhìn ra tính cách ban đầu của cậu.

Lúc này, thấy ngoài cửa có động tĩnh Tưởng Thanh Dung mới ngẩng đầu nhìn ra. Thấy là hắn đến, Tưởng Thanh Dung vốn là vẻ mặt lãnh đạm lập tức nở nụ cười tươi rói, cứ như ném một viên đá vào mặt nước bằng phẳng, vui vẻ theo từng gợn sóng lan đến đáy mắt, lông mày. Cả người lập tức toát ra vẻ nhẹ nhàng, hình thành sự đối lập rõ nét với vẻ buồn bực trầm lặng vừa rồi.

Lâm Đức Bân nghĩ, hắn tìm được nguyên nhân khiến tính cách Tưởng Thanh Dung thay đổi rồi. Nhưng, hắn có tài có đức gì mà được người này toàn tâm toàn ý ái mộ chứ!

"Ô, bạn thân, muốn dẫn tiểu Thất của chúng tớ đi đâu?" Thấy Lâm Đức Bân vừa đến Tưởng Thanh Dung liền thu dọn đồ đạc đi cùng hắn, cậu trai đeo kính mở cửa cho hắn bất mãn ngăn bọn họ lại.

Yêu tôi, xin hãy nói - Thất Nguyệt Thịnh HạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ