#10. Bình thường

2.7K 58 1
                                    

Khi Trình Mẫn theo Lục Hạo Nam về đến biệt thự thì đã hơn mười giờ tối, cô còn chưa ăn cơm. Lục Hạo Nam vốn định đặt thức ăn ngoài giao tới nhưng Trình Mẫn cảm thấy chỉ có mình cô ăn nên không cần thiết phải làm vậy. Cô lục lọi ở trong bếp một hồi nào ngờ lại tìm được một gói mì ăn liền.

Lục Hạo Nam không muốn nhìn thấy mấy loại thực phẩm có hại như mì gói trong nhà nhưng lần này khi anh thấy cô vui vẻ nấu mì thì lại không chê bai tiếng nào.

Trình Mẫn hơi ngạc nhiên, ánh mắt cứ thế đuổi theo bóng dáng anh. Cô đã không thể tin nổi khi nhìn thấy túi bột trà sữa rồi, bây giờ lại thêm một đống mì gói thì càng không cần phải nói nữa.

Lục Hạo Nam đã sớm phát hiện ra ánh mắt ngờ vực của cô. Chờ cả buổi cũng không thấy cô động đậy liền cất lời: "Có gì thì nói thẳng đi."

Anh rất thẳng thắn, bình thường không thấy anh thẳng thắn như vậy.

Trình Mẫn bèn hỏi: "Chẳng phải anh không thích mấy loại thực phẩm có hại này à?"

Ý cô là mì gói.

Nghe vậy, anh im lặng khoảng mấy chục giây rồi đáp: "Em đã quên mình nói gì rồi sao?"

Đúng là cô đã quên rồi, anh vừa nói thế thì cô cũng sử dụng vài từ mấu chốt để kích hoạt mảng ký ức cũ, nhưng cố lắm cũng chỉ nhớ ra được một chuyện mà theo cô thấy là khá liên quan.

Hình như đó đã là chuyện hai năm trước. Về chuyện này, trí nhớ của cô hết sức mờ nhạt, ngay cả nguyên nhân hôm đó anh đột nhiên tới nhà và ăn cơm chung với cô là gì cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ mang máng là hai người đã làm kịch liệt dưới đất hai lần, có một lần trong phòng khách nữa rồi sau đó mới vào phòng. Lăn lộn ở trên giường một trận khiến cả người cô đều thoải mái, tâm trạng cũng cực kỳ tốt, còn hứng thú bừng bừng bảo phải nấu một bữa cơm Hồng Kông thật ngon cho anh nếm thử.

Và cô đã làm thật khi sử dụng hai nguyên liệu chính là dầu mè của Hồng Kông mà cô vất vả lắm mới tìm được trên mạng và số hoành thánh đông lạnh còn dư lại trong tủ đông để nấu món mì hoành thánh cho anh ăn.

Lục Hạo Nam thế mà lại cho cô thể diện, tuy không thích ăn nhưng vẫn động đũa, ngay cả một chữ không cũng không thốt ra.

Trình Mẫn ngồi dưới đất giảng giải với vẻ rất hiểu biết cho anh nghe: "Các nhà hàng truyền thống ở Hồng Kông đều làm món mì xe đẩy như thế đấy. Mì xe đẩy là linh hồn của các quán ăn Hồng Kông cũng như hoành thánh là thứ không thể thiếu trong món này vậy. Thế nên tô mì này của tôi đảm bảo là chính gốc."

Cô nói nửa thật nửa giả thậm chí còn có ý khoác lác.

Nhưng Lục Hạo Nam lại giống như bị cô làm cho lung lay, nghiêm túc ăn hết tô mì. Trình Mẫn hỏi anh mùi vị thế nào, anh còn đưa ra một lời nhận xét khá tốt nữa.

Chuyện này nhỏ như vậy mà anh vẫn nhớ? Trình Mẫn không chắc chuyện anh nói tới có phải là chuyện này không nên cô thử thăm dò: "Linh hồn?"

Anh im lặng trong chốc lát, không ngờ mấy lời do cô tự nói mà cô còn quên nhanh hơn người khác.

Trình Mẫn không biết anh đang nghĩ gì, nếu không thì nhất định cô đã nghĩ ra hàng nghìn lý do để biện hộ cho mình rồi.

[H văn] Hãy Đến Hôn EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ