Chương 20: Trăng khuyết

2.3K 297 20
                                    

Trong suốt khoảng thời gian tối tăm của 12 năm cuộc đời, em chưa từng có được sự tự do.

Nó, một thứ quá đỗi xa vời với em.

Tất cả đều đã được tính toán và sắp xếp tỉ mỉ bởi một bộ óc thiên tài.

Và em, "Mikey vô địch" chính là con cờ không thể thiếu trong kế hoạch vĩ đại đó.

Nghe theo sự sắp đặt của họ, em chính là một công cụ có giá trị nhất.

Mikey đủ nhạy cảm để nhận ra những gì diễn ra xung quanh, em biết bản thân bị lợi dụng, nhưng em vẫn để mặc mọi thứ. Em biết, giãy giụa cũng chả có ích gì, cho nên đã tự buông lỏng bản thân để rồi dần dần bị kéo vào vũng bùn lầy sâu thẳm.

... Một ánh quang sáng xinh đẹp rạng ngời sẽ cứu rỗi em, mang em thoát khỏi khu rừng sâu âm u tối mịt này?

Đáng tiếc rằng, sẽ chẳng thể có bất kì tia sáng nào có thể vào chiếu rọi tới đây, tới nơi dây leo gai góc bao phủ chằng chịt không một khẽ hở. Gã đàn ông đó sẽ không để em chạy thoát, và em chỉ có thể nằm gọn trong vòng tay mặc dưới sự vùi dập của gã mà thôi.

Dẫu biết chuyện đó vốn chỉ là quá khứ, nhưng nó đã khắc sâu vào tâm trí Mikey, tựa như một vết sẹo lớn không thể xoá mờ. Cũng đã hơn một tháng kể từ khi em tỉnh lại, những thứ xuất hiện buồn vui lẫn lộn.

"Xin chào."

Một giọng nói lạ lẫm vang lên trong phòng bệnh, nữ sinh lên tiếng chào người con trai đang ngồi trên giường bệnh thẫn thờ phía cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh hoàng hôn đổ xuống.

Mikey từ từ quay đầu lại, em không nghĩ rằng người con gái đó hôm nay sẽ đến tìm mình. Đáng ra, cô ấy ắt phải đã rất sợ hãi mà không dám ra ngoài mới đúng.

Hinata thấy Mikey nhìn chằm chằm mình lúc đóng cửa đi vào phòng có hơi ngại ngùng, có chút căng thẳng.

Không để những cảm xúc kì lạ vương vấn trong lòng, hôm nay cô đến là để thăm ân nhân của mình.

"Đây là một chút tấm lòng của em. Mong anh hãy nhận lấy."

Mikey không nói, em dơ tay chỉ về phía bàn, ý muốn Hina đặt đồ trên kia, sau đó mời cô ấy ngồi xuống.

Thực ra, em chả có ý chào đón hay tiếp chuyện với ai cả đâu. Nhưng mà có người tới thăm mình, chẳng nhẽ thẳng tay đuổi cổ người ta về? Việc làm đó có vẻ không lịch sự với các quý cô lắm.

"Sano-san, anh thế nào rồi ạ?" Hinata hỏi.

"Cũng tàm tạm, vài ngày sẽ khỏi thôi. Không có gì đáng quan ngại."

Mikey nhàn nhạt tiếp lời, ánh mắt ngó sang giỏ hoa quả trên bàn ban nãy Hinata mang tới, đảo quanh một lượt cũng không thấy món ăn mà em yêu thích liền thất vọng.

Mikey quay trở lại nói với Hinata, hỏi về ngày hôm ấy: "Còn em vẫn ổn chứ? Tới đây một mình à?"

Không sợ lại có người muốn giết em trên đường sao?

Hinata lưỡng lự vài giây rồi mới trả lời: "... em đi cùng một người. Nhưng cậu ta có việc nên đã rời đi trước."

Ban đầu là sợ sệt lo lắng, và khi được biết tin Mikey vẫn an toàn nhờ cuộc gọi của người tên Ryuguji Ken, cô mới ghé qua tiệm hoa quả trước rồi mới đến bệnh viện thăm em.

[Fanfic TR] [AllMikey] Tịch MịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ