Chap 12: I - Idol: Thần tượng

1.5K 107 7
                                    

Làm thần tượng không dễ, làm thần tượng nổi tiếng càng không. Điều này chỉ cần lấy Park Jimin ra làm ví dụ là đủ hiểu. Cậu của ngày trước đáng thương, chịu đựng, luôn mang vẻ tội nghiệp của một con mèo dính nước mà ủy khuất không dám lên tiếng. Cậu của bây giờ sẽ khác, sẽ tự tin vén tấm màn đen bọc lấy cuộc đời cậu, sẽ dũng cảm cởi phăng chiếc áo choàng đã rách để đối diện với thử thách, sẽ thay một chiếc bông tai mới, khăn bông mới, áo giáp mới để thẳng thắn đáp trả người đời.

Tách... tách... tách...

Vang bên tai cậu là tiếng từng giọt nước nhỏ xuống, cậu chưa vội mở mắt, chỉ lắng tai nghe tiếng động xung quanh. Cậu thích thế này biết bao, không một tạp âm, chỉ có tiếng gió vun vút thổi ngoài cửa sổ, tiếng lá cây xào xạc vọng vào phòng bệnh và tiếng nước tí tách chảy, tĩnh lặng biết nhường nào. Nhưng mục đích cậu nằm yên lắng nghe không phải vì cậu thích sự yên bình này, cậu muốn xác định xem trong phòng có ai không rồi mới mở mắt.

Đôi mắt một mí của con mèo nhỏ bật mở, linh hoạt liếc trái ngó phải, cậu thấy hộp cháo lúc sáng Jin mang sang nhưng bận lịch trình nên không bón được cho cậu, cậu thấy quyển sách Namjoon yêu thích được đặt trên đầu giường phòng hờ khi cậu chán, cậu thấy một loạt những đồ chơi Taehyung và Hoseok chuẩn bị cho cậu, còn thấy cả cây ghi ta Yoongi để lại để cậu luyện tập, anh ấy biết cậu cuồng tập luyện đến cỡ nào mà.

Gì đây? Jimin tự hỏi, từ bao giờ mà mấy đồ này dành cho cậu thế? Hay họ để quên? Ừm, có lẽ là như vậy, Jimin thôi miên bản thân bằng câu trả lời ấy, thẳng cẳng bỏ qua chúng rồi quay mặt ra ô cửa sổ nhìn ra đằng xa. Cậu ở phòng bệnh riêng biệt, giường được kê sát với tường và khung cửa sổ rất tiện cho việc ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, cậu thấy mấy con chim cãi nhau chí chóe trên trời, thật giống cậu và Yoongi. Lại thấy tiếng lá cây ồn ào xào xạc như Hoseok vậy, rồi nghe tiếng các em bé từ xa vọng lại đang chơi đùa với nhau, náo nhiệt và vui vẻ hệt Taehyung ngày ấy, cậu thấy tiếng ve sầu kêu vang rầm cả vùng trời, nghịch ngợm rung cái loa của chúng như cách Jungkook khuấy động bầu không khí, cậu cảm nhận được những áng mây nhè nhẹ trôi trên bầu trời, tuy không che được hết ánh mặt trời, nhưng phần nào chúng cũng giúp cậu đỡ chói mắt, Chun hyung của cậu. Cuối cùng, khi đã căng mắt ra một lúc, cậu nhẹ nhàng khép chặt 2 mí mắt, cảm nhận cơn gió dịu êm nhè nhẹ thổi vào lồng ngực như cách Jin lần mò vào suy nghĩ cậu. Cậu luôn để ý họ, nói chính xác là dè chừng họ, họ tốt với cậu bao nhiêu, vô tâm với cậu bao nhiêu, cậu đều rõ, chẳng qua, Jimin ngày xưa ngu ngốc quá đến nỗi chịu đựng hết thảy những cơn đau ấy mà thôi.

Jimin hiện tại sẽ khác, sẽ không rung cảm trước lời đường mặt của họ, sẽ không vì một vài những cử chỉ thân mật của họ mà tưởng lầm là hành động quan tâm thật lòng, sẽ không vì một vài lời yêu thương mà luôn lừa dối bản thân rằng đó không phải fan service. Jimin và Jimin, cùng là một người, chỉ là khác xưa.

- Hyung, anh sẽ cảm lạnh đấy

Tiếng Jungkook vang lên mang theo sự lo lắng và bất an khó định, Jimin chỉ mặc cái áo bệnh nhân mỏng manh thôi. 6 người họ đã hoàn thành lịch trình của nhóm, họ muốn cùng nhau đến thăm cậu, họ muốn biết cậu đã tỉnh hay chưa, họ muốn biết cậu hận họ bao nhiêu, họ muốn biết họ còn cơ hội để bù đắp cho cậu không. Tay Taehyung cầm lẵng hoa còn Jungkook cầm lẵng quả, có lẽ họ định mang về ký túc xá bày đồ, cậu nghĩ thế. Rời ánh mắt khỏi khung cửa sổ, cậu hờ hững liếc họ rồi lại quay đi, không một câu nói nào đáp trả, cậu khiến họ hụt hẫng biết bao, nhưng chịu thôi, tại họ mà

[Allmin] - The Little ThingsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ