Tuyến phòng ngự của Jimin rất mạnh, có thể nói là mạnh nhất trong các thành viên. Cậu tự tin và tự hào nói như vậy, đơn giản là nhìn vào cảnh đứng trên đỉnh vinh quang, ai cũng nước mắt ngắn nước mắt dài thì cậu lại bình thản mỉm cười đi an ủi từng người một là đủ hiểu. Hay cũng chỉ đơn giản nhìn vào lúc cậu bị hăm dọa giết thì cậu cũng lại nở một nụ cười lướt qua mặc cho nỗi đau sâu bên trong rỉ máu. Rồi cũng là đơn giản khi cậu nhìn những người thân yêu, nhưng người cậu tin tưởng thẳng tay chĩa mũi súng vào gáy cậu, cậu cũng lại mỉm cười. Một nụ cười thật tươi nhưng cũng thật chua chát, chỉ cậu biết nó thật giả tạo, cậu căm ghét nó, cậu khinh bỉ nó, cậu ghê tởm nó, nhưng rồi nó vẫn thường trực trên đôi môi anh đào đầy đặn của cậu.
Có người nói, nụ cười của cậu thật giống thiên thần, trong sáng, thuần khiết hệt như thiên sứ. Điều này cậu biết, đương nhiên rồi, vì nụ cười ấy mà cậu đã phải luyện tập trước gương hàng ngàn giờ để che đi đôi mắt u ám và những giọt lệ buồn bã, bởi vậy, chả ai biết, không ai hay rằng sâu bên trong cậu có một con ác quỷ, tệ thật.
Người ta thường phân biệt rõ ác quỷ và thiên thần như phân biệt trắng là đúng, đen là sai, người ta lại không nói, trong thế giới tàn nhẫn này chỉ tồn tại màu xám, trong hình bóng con người ấy cũng chỉ ẩn nấp bóng dáng của một con quỷ hung ác sau lớp vỏ yếu ớt bên ngoài. Vỏ ngoài của cậu thật hoàn hảo, thật tốt bụng nhưng sự bắt đầu của cái ác chính là lòng tốt quá mức thừa thãi. Người ta nói một trái tim không có linh hồn thì chẳng khác gì cỗ máy, nó không thể phân biệt tốt xấu hay thiện ác. Tại sao cậu vẫn cố vùng vẫy níu lại những điều tốt đẹp cho mọi người và quên đi bản thân cậu dù linh hồn cậu đã vỡ nát từ thuở nào.
- Jimin...
Không phải cậu không thể phân rõ trắng đen, là do đó là những người cậu yêu mến, kính trọng, ít nhất họ cũng đã từng coi cậu là gia đình, ít nhất họ cũng từng nghĩ cho cậu, ít nhất là cậu còn thương họ, dù vậy cũng chỉ là ít nhất, là đã từng....
- Park Jimin!!!
Tiếng quát của anh bạn cùng tuổi làm cậu bừng tỉnh. Phải rồi, cậu ngủ quên trong xe trên đường tới phỏng vấn. Quăng lại cho cậu một ánh mắt lạnh lùng, Taehyung mở miệng:
- Cậu lại định để muộn phỏng vấn nữa sao? Đừng chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân cậu thế, Namjoon hyung còn chưa đòi ngủ cậu ngủ cái gì, mau dậy đi đừng phiền các hyung nữa
Nói qua loa vài ba lời lạnh nhạt, Taehyung nhanh chóng sải bước rời đi, chẳng để ý con người lắc đầu cười khổ đang loay hoay đuổi theo. Cố khập khiễng từng bước chạy, cậu đau đến suýt la o ó lên vì từng đợt nhói nơi bàn chân. Tối qua cậu lại tập luyện đến tận 4 giờ sáng để vơi đi nỗi lòng, cậu yêu âm nhạc, yêu vũ đạo, yêu từng bước nhảy và yêu cả quãng thời gian được đắm chìm trong nó, cậu cần dùng nó để quên đi những ý nghĩ tiêu cực trong đầu, cậu thật sự không muốn nghĩ đến, nói thẳng ra là cậu sợ chúng, sợ rằng một ngày không xa, những ý nghĩ trong đầu cậu sẽ được thực hiện bằng chính bản thân cậu. Ngày đó đến gần rồi, Jimin à...
Ích kỷ sao... Taehyung à, chỉ sợ rằng, có một ngày tớ sẽ thật sự ích kỷ mà rời bỏ cậu, rời bỏ Bangtan, bỏ army mà đi mất. Khi đó làm ơn níu tớ lại nhé, tớ thật không muốn nó xảy ra đâu, thật sự không muốn mà Taehyungie...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Allmin] - The Little Things
RandomLà những câu chuyện về embe của tôi do chính tôi tưởng tượng ra, sẽ yên bình và ấm áp vì gu tôi là thế. Không có H đâu ạ, nếu có thì tôi sẽ gắn trên title luôn nha Là những mẩu truyện ấm áp, nhỏ nhặt của các thành viên; chúng được viết dựa theo cuộc...