"cút đi thằng chó!"
nghe tiếng quát lớn từ phía phòng khách, taehyung nhất thời sợ hãi nép người mình lại sát gần với vách ngăn lồi lõm. em còn nghe thấy cả tiếng đập đồ và giọng nói ồm ồm của bố mình.
"con đĩ điếm, mày mau đưa tiền cho tao, mau đưa đây, con điên này!"
lần nào cũng thế, những lúc bố uống rượu say ở cuối làng về nhà đều quậy phá và vòi tiền mẹ như thế. mẹ của em thì cũng chẳng vừa, bà nhất quyết sẽ không đưa, và thay vì như thế thì bà sẽ liên tục chửi rủa ông. em gần như đã quá quen thuộc với khung cảnh ấy rồi, đôi lúc em cảm thấy thật ganh tị với những đứa trẻ khác, vì chúng có được một gia đình hạnh phúc mà em luôn ao ước.
"má nó thằng chó thả tao ra, thả t...ao...!"
nghe tiếng mẹ la hét rồi lại đứt quãng dần taehyung vội vã hất miếng chăn rồi chạy ra. khoảnh khắc thấy bố đang liên tục bóp lấy cổ mẹ tim em giật thót lên.
"bố, thả mẹ con ra, bố..."
sức của đứa trẻ 8 tuổi thì làm sao mà so bì với sức lực của người đàn ông trưởng thành, trông em thật chật vật và đáng thương khi cố hết sức kéo người bố ra. đợi đến lúc mẹ gần như thoi thóp nằm đó, ông ta mới điên dại mà chuyển hướng sang taehyung.
ánh mắt ông hằn lên những tia đỏ nhìn thẳng vào mặt em, trong ánh mắt ấy em không là gì đối với ông ta cả. và em biết em chính là một gánh nặng đối với bố mẹ, họ đến với nhau không phải vì tình yêu. không một ai yêu thương em hết, và em biết được là mình không xứng đáng để được sống trên cuộc đời này.
"là do mày, nếu không phải vì mày thì tao sẽ không phải cưới con mụ đàn bà ấy. tất cả là do mày, là do mày!"
mỗi chữ nói ra ông ta đều mạnh tay bóp chặt lấy cổ em, chẳng lấy ra được một tia thương xót nào trong mắt của bố, em biết là mình sắp không xong rồi. nước mắt em chảy dài đến tận vòm cổ, và rồi khi mắt em dần khép lại thì ánh sáng đã được hé mở nơi cánh cửa mục nát kia.
vốn chỉ định ghé sang nhà taehyung để khoe với em là mình vừa bắt được một con cá ngon lành, nhưng khi nghe được tiếng la hét ồn ào phát ra từ nhà em jungkook mới vội vã nhào đến.
đầu óc hắn trống rỗng chẳng biết mình phải làm gì chỉ là khi bắt gặp thân ảnh nhỏ bé của taehyung nằm đó hắn gần như điên tiết lên.
nắm mạnh người bố taehyung rồi đẩy ông ra, jungkook thở hì hục dùng chai bia lăn lốc gần ấy mà liên tục đánh vào đầu ông. hắn không rõ là mình đang làm gì, hắn chỉ biết là hắn căm hận con người trước mặt, người đàn ông đã gần tước đi một sinh mệnh quý báu. máu đỏ loang lổ ra khắp sàn, cho đến khi tay bố taehyung dần nới lỏng ra khỏi cổ tay jungkook, hắn mới hoàn hồn mà bò lồm cồm ra khỏi người ông.
hắn thở hắt ra đưa hai tay đầy máu tươi lên trước mặt mình, rồi lại liếc xuống cái xác đã gần như không còn nguyên vẹn dưới đất. jungkook sợ hãi liên tục lùi về sau cho đến khi lưng đụng vào cái tủ gần đó, hắn mới lặng lẽ liếc mắt sang taehyung.
BẠN ĐANG ĐỌC
kv | heal
Fanfiction"em có sợ hay không khi mà kiếp sống này lại là 'kiếp sau' mà kiếp trước em đã mong ước? người mà em hẹn gặp ở 'kiếp trước' đến kiếp này vẫn không gặp được?"