tiếng giảng bài đều đều từ giáo viên nọ trên bục giảng đã góp phần ru đám học sinh bên dưới đi vào giấc ngủ. môn văn học là môn chán nhất trần đời, đó là suy nghĩ của những đứa khác chứ còn taehyung thì đó lại là môn học mà em thích nhất.
nhưng hôm nay taehyung lại chẳng hề hứng thú vào tiết học chút nào, em bận thả hồn mình theo những suy nghĩ liên tục xuất hiện trong đầu mình rồi.
đúng như lời jungkook nói, từ sáng sớm hắn đã nhanh nhẹn đưa em trở lại thành phố. suốt cả khoảng thời gian ngồi trên xe, em đã rất khó khăn để đối diện với hắn. mà vốn dĩ em và hắn cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau, cứ thế mà cả đã hai im lặng suốt cả quãng đường dài.
"à ừm... tan học, tôi sẽ sang đón nhóc nhé?"
hắn cười ái ngại tay đưa lên đầu gãi gãi nói, như thể thanh niên mới lớn đang bập bẹ tán gái vậy. nhìn bộ đồ hầm hố trên người hắn trông thật đối lập với bộ dang ngại ngùng của hắn hiện giờ.
"không cần, tôi tự về được" suốt từ tối hôm qua, taehyung đã không ngủ được vì em bận phải suy nghĩ về jeon jungkook. em không biết về sau mình phải đối xử với hắn như thế nào, một trận đấu tranh nội tâm đã xảy ra trong lòng em.
hụt hẫng một chút trong lòng, jungkook chỉ nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời. dặn dò taehyung thêm vài câu, hắn cũng vội đi vì nhận được một cuộc điện thoại từ ai đấy.
chẳng buồn đứng lên để chuẩn bị cho tiết thể dục tiếp theo, taehyung mệt mỏi nằm sấp người xuống bàn. thật ra thì em đang rất tò mò muốn biết xem người khi sáng đã gọi jungkook là ai, nhìn bộ dạng nôn nóng và gấp gáp đó của hắn em đón chừng là có việc gì gấp lắm. nhưng mà suy nghĩ lại thì jungkook cũng có phải là giám đốc hay nhân viên văn phòng gì đâu mà bị gọi về như thế chứ. hắn vốn dĩ là một tên sát thủ, đó là việc em quan tâm nhất từ lúc gặp lại hắn cho đến giờ. em không biết được là mình nên làm gì tiếp theo cả, nếu có thể em ước gì mình sẽ không gặp lại jeon jungkook.
"boss!" người được gọi là boss kia nghe thấy tiếng jungkook liền nhàn nhạt xoay người lại, ánh mắt ông ta giương lên rồi lại rũ xuống. hai tay đan vào nhau liên tục gõ nhẹ lên mặt bàn. đợi khoảng một lúc lâu, ông mới đứng lên và tiến về phía jungkook.
"JK, ta nghe kei nói là phi vụ hôm qua đã có người chứng kiến đúng không?"
làm việc ở tổ chức nhiều năm như thế, hắn đương nhiên có thể hiểu hết được hàm ý trong từng lời nói của boss mình. một thân nghiêm chỉnh và hiên ngang đứng ra đấy, jungkook điềm tĩnh đáp lời
"vâng"
"đã xử lý ra sao rồi? thằng nhãi đó hiện giờ đang ở đâu?"
khí chất nắm đầu và điều hành được toả ra ngào ngạt từ ông, jungkook cũng phải nhún nhường mà tường thuật lại thật kĩ càng
"đã giải quyết xong. tôi đã giết nó, cũng đã thủ tiêu. sẽ không một ai phát hiện ra, vì thế người cứ yên tâm"
"haha, quả thật là JK con báo đen của tổ chức bomb. ta vẫn luôn tin tưởng cậu, từ trước đến giờ cậu luôn là người mà ta coi trọng"
BẠN ĐANG ĐỌC
kv | heal
Fanfiction"em có sợ hay không khi mà kiếp sống này lại là 'kiếp sau' mà kiếp trước em đã mong ước? người mà em hẹn gặp ở 'kiếp trước' đến kiếp này vẫn không gặp được?"