chuỗi ngày tiếp theo của taehyung bỗng dưng lại xuất hiện thêm một cái đuôi, một cái đuôi mang tên jeon jungkook.
aish, mẹ nó điên thật chứ!
thầm chửi rủa trong lòng, taehyung bực bội vừa bước đi vừa đá lăn lốc cục đá ngay bên đường. họ jeon kia đã đi theo em như thế được gần một tuần rồi và em cảm thấy thật sự rất phiền phức mặc dù hắn chẳng làm gì hết ngoài việc cứ lẽo đẽo theo em từ nhà đến trường, rồi lại từ trường về nhà.
"mẹ nó chú bị điên à? sao suốt ngày cứ đi theo tôi hoài thế?"
đạt đến cảnh giới của tức giận, taehyung quay phắt người lại quát lớn vào mặt hắn. hắn ta cũng đã 28 tuổi rồi chứ có phải là còn con nít gì đâu mà lại...
jungkook thế mà lại ngứa đòn liền ngước lên cười hề hề với thiếu niên đang giận dữ trước mặt mình.
"chỉ là... thích thôi"
thái độ cợt nhả của hắn làm em thật sự rất khó chịu, em nhăn mặt ánh mắt gần như là có thể giết người. liếc xem xung quanh có người hay không rồi em mới kéo tay hắn mà chạy vào con hẻm gần đó. jeon jungkook nhất thời hơi bất ngờ nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp ngay lòng bàn tay mình, hắn mới thả lỏng mà đi theo.
"sao đây? sao tự dưng lại kéo tôi vào đây? m.u.ố.n l.à.m g.ì m.ờ á.m hả?" mấy chữ cuối jungkook lại giở trò mà vừa nói chậm chậm vừa ghé lại gần thả hơi thở nóng vào vành tai của taehyung.
cả mặt em nóng lên không rõ vì lý do gì, thoáng thấy tia trêu chọc trong mắt người đối diện taehyung mới một cước mà dẫm mạnh lên chân hắn làm hắn la oai oái lên.
vuốt lại mái tóc bông đã xù lên của mình, taehyung cắn môi tỏ vẻ hù doạ hăm he jungkook.
"chú đéo hiểu tiếng người à? đừng để tôi phải ra tay, đồ phiền phức!"
kim taehyung đã thong thả quay người đi từ lâu mà jungkook vẫn còn đó, vẫn đứng ôm chân xuýt xoa trách mắng taehyung tại sao lại có thể mạnh tay với mình như thế. biết là đau nhưng hắn lại chẳng thể ngăn cản được khoé môi mình đang kéo rộng ra khi đôi mắt đang hướng về phía của người vừa mới rời đi.
"đáng yêu ghê"
taehyung vừa mới xin được việc làm trong một tiệm gà gần nhà, khó khăn lắm em mới tìm được vì hầu như chẳng có quán nào muốn nhận học sinh cả. thật may là quán này vừa mới mở nên thiếu nhân viên, kim taehyung âm thầm nhủ với lòng mình là phải làm việc thật chăm chỉ để có thể trả hết số nợ còn lại mà khoảng thời gian bà park đã vay để nuôi dưỡng em.
đội lên đầu một chiếc nón nồi được in hình những bé gà nhỏ nhắn, taehyung trông thật đáng yêu hơn bao giờ hết. em cặm cụi lau bàn rồi lại thoăn thoắt bưng đồ ăn ra, cả hai tay hai chân em đều làm việc rất năng suất.
"chà! cậu bé đó được việc thật đấy!" một nhân viên trong quán đã xuýt xoa thầm đánh giá khi nhìn taehyung lăn tăn làm việc này đến việc khác, ánh mắt ai nấy cũng đều tỏ ra vẻ ngưỡng mộ lẫn chút cưng nựng. không kể đến việc taehyung ở trường như thế nào, thì suy cho cùng chẳng ai có thể phủ nhận được là em xinh đẹp và đáng yêu như thế nào. người ta luôn bị ấn tượng bởi lần đầu gặp, có lẽ vì thế mà lũ học sinh kia mới ghét bỏ taehyung như thế, vì ngay từ ngày đầu tiên em nhập học đã có người truyền tin bảo em là kẻ giết người rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
kv | heal
Fanfiction"em có sợ hay không khi mà kiếp sống này lại là 'kiếp sau' mà kiếp trước em đã mong ước? người mà em hẹn gặp ở 'kiếp trước' đến kiếp này vẫn không gặp được?"