"taehyung sau này có muốn cưới chú không?"
"sao chú cứ nhai hoài thế? chú nghe cho rõ đây. tôi sẽ không và không bao giờ cưới một người đàn ông nghèo như chú!"
nhấc cái chân đau nhói của mình lê thê bước đi, taehyung khó khăn thở hổn hển lên. em thầm cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng khi mà không còn thấy đám người nọ đuổi theo mình nữa.
gần như chẳng còn chút sức lực nào, em thả người xuống tấm nệm hư gần đó.
"a! giày của mình..." ánh mắt em tỏ vẻ luyến tiếc và buồn bã khi nhìn xuống chân mình, em chỉ còn mỗi một đôi giày đó là ngon lành nhất thôi. sắp tới em sẽ lại phải tốn một khoản tiền để mua đôi mới, nghĩ đến em lại thấy lòng mình nặng trĩu.
nghe tiếng bước chân rột rạc vì dẫm phải lá khô, taehyung theo phản xạ liền đưa mắt nhìn lên. thứ chạm vào mắt em đầu tiên đó là chiếc giày của em đang trên tay của người lớn hơn, rồi bỗng em hoảng hốt gần như là sắp la toáng lên khi thấy jungkook đứng đó.
jungkook khẽ cười thầm trong lòng, bộ dạng giật mình của taehyung trông rất đáng yêu. hắn khom người xuống gần lại với em rồi lo lắng cầm chân em lên xem.
"c-chú muốn làm gì?" cảm nhận được cái chạm mát lạnh từ trên chân mình, taehyung hoảng loạn rút chân lại ngay.
"chân nhóc bị thương rồi, để tôi xem"
"không, không cần. tôi không cần!"
hắn có thể thấy được sự sợ hãi bên trong đôi đồng tử kia của thiếu niên trước mặt mình, bỗng chốc hắn thấy hụt hẫng và buồn lòng. khẽ thở dài, jungkook dịu dàng tiến đến nâng chân taehyung để trên đùi mình. hắn vừa xem vừa nhún vai mà nói
"sao? sợ tôi giết nhóc à?"
taehyung nhất thời cứng họng không biết phải đáp thế nào. nếu nói không sợ thì chính là nói dối, nhưng nếu nói em sợ và ghét bỏ hắn thì cũng không hẳn là đúng. em không rõ nữa, em không biết tâm tình của mình đối với người đàn ông này là thế nào.
đợi mãi chẳng nghe được tiếng đáp lời mình, jungkook mới ngước mặt đi đến bế cả người taehyung lên.
"này, chú làm g-gì thế? mau thả tôi ra!"
taehyung luống cuống cả người lên, theo bản năng sợ ngã mà liền dùng hai tay bám víu vào chiếc áo jacket da của hắn.
"đừng lo, tôi sẽ không thủ tiêu em. chỉ là tôi cần phải sơ cứu vết thương cho em, có thể sẽ nhiễm trùng và để lại xẹo, không tốt"
sao hắn cứ liên tục nhắc đến việc giết rồi thủ tiêu gì thế nhỉ? rõ ràng là em cũng không có sợ đến như thế.
biết là thế nhưng cái tôi của em quá lớn, nghĩ đến tự trọng của bản thân mình em lại liên tục giãy dụa thoát khỏi cánh tay săn chắc của hắn.
"yên nào!" jungkook hết kiên nhẫn, mắt đảo một vòng ra vẻ bất lực rồi liền dùng tay đánh bôm bốp lên mông em.
taehyung há hốc cả mồm ra vì ngượng, hai má em nóng dần rồi chuyển sang ráng hồng. chẳng biết phải cư xử thế nào, em liền ngoan ngoãn vùi mặt vào ngực gã.
BẠN ĐANG ĐỌC
kv | heal
Fanfiction"em có sợ hay không khi mà kiếp sống này lại là 'kiếp sau' mà kiếp trước em đã mong ước? người mà em hẹn gặp ở 'kiếp trước' đến kiếp này vẫn không gặp được?"