11

269 30 0
                                    

nhìn taehyung vẫn còn sụt sùi thút thít, jungkook không nhịn được liền nhoẻn môi cười. hắn đưa tờ khăn giấy lên trước mặt em, taehyung phản ứng chậm mãi một lúc mới hiểu ý hắn mà vươn tay cầm lấy. lau khô hết nước mắt nước mũi trên mặt mình, taehyung khó xử ngồi im ru. thật sự mà nói thì em đã xấu hổ vô cùng, bao lâu nay người ta có chửi bới ra sao thì em cũng bình thường, tự dưng hôm nay lại vì vài lời nói của hắn mà khóc bù lu bù loa lên. len lén nhìn hắn, tai em bỗng đỏ lên, tay vo tròn tờ giấy thành cục rồi chơi đùa với nó.

gãi gãi đầu, jungkook liếm môi nhìn taehyung lên tiếng

"chuyện... chuyện lúc nãy..."

nghe đến mái đầu nâu của em liền ngay lập tức ngóc lên, em lúng túng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi em liên láo miệng thì bập bẹ như đứa trẻ đang tập nói.

"t-tôi buồn ngủ rồi, tôi... tôi muốn về nhà, phải rồi về nhà thôi, về nhà..."

jungkook khẽ thở hắt ra, hắn mon men lại gần phủ đôi bàn tay to lớn của mình lên tay em, hắn chạm nhẹ rồi lại nâng niu như một món bảo vật.

"taehyung, nghe tôi này. chuyện mà tôi đã nói với em là thật, đó là những lời mà tôi luôn muốn nói với em từ trước đến giờ. taehyung em nghe cho rõ đây, tôi thương em, thương nhiều lắm, nhiều hơn cả những gì em nghĩ, thương đến tận tâm can"

nhận được lời tỏ tình đột ngột như thế taehyung nhất thời khó tiếp nhận. em ngập ngừng, cả đầu óc đều đấu tranh dữ dội không biết phải làm như thế nào cho đúng. cúi gằm mặt xuống đất, chẳng dám đối diện với hắn, em sợ khi nhìn thấy ánh mắt của hắn em sẽ cảm động mất.

"taehyung, tôi biết việc này hơi gấp gáp với em nhưng không sao... tôi bày tỏ không phải là vì tôi muốn đòi một mối quan hệ với em, chỉ là tôi muốn nói cho em biết thôi, cho em biết trên đời này vẫn còn có người thương em. thế cho nên em đừng vì chuyện này mà bận tâm, cứ từ từ suy nghĩ, tôi không ép buộc em..."

taehyung nghĩ rằng có thể mình sẽ khóc lần nữa mất, em hít vào một hơi thật sâu rồi lưng chừng ngước mặt lên nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt jungkook sáng lên, tim em bỗng chệch nhịp.

"chú... tôi xin lỗi. tôi không biết tâm tình mình đối với chú là gì, tôi không muốn ai phải đau lòng vì mình hết, và hơn hết người đó lại là chú... tôi không muốn chú phải hi vọng rồi lại thất vọng, tôi xin lỗi..."

à lên một tiếng trong lòng, jungkook mỉm cười theo thói quen đưa tay lên xoa đầu nhóc, hắn vừa xoa vừa điềm tĩnh đáp lời

"tôi biết rồi, đừng bày ra khuôn mặt như sắp khóc đến nơi như thế nữa, người ta nhìn vào lại còn tưởng là tôi đang bắt nạt nhóc không ấy"

mặt taehyung bỗng mếu máo trông thấy thương, giọng cũng nghẹn đi "chú... đ-đừng giận tôi, tôi xin lỗi, xin lỗi rất nhiều..."

"ah, được rồi được rồi. ngoan đừng khóc, tôi sẽ rất đau lòng"

ôm gọn cả người em vào lòng, jungkook ân cần dịu dàng hết mực. nói không buồn thì chính là nói dối, nhưng nếu tình yêu của hắn đối với taehyung lại là gánh nặng thì hắn cũng không muốn. chẳng phải taehyung vẫn đang bên cạnh hắn đây sao? chỉ cần như vậy là đủ rồi. jeon jungkook tin chắc là mình sẽ vượt qua được, có thể sẽ rất lâu nhưng rồi cũng sẽ qua thôi, jungkook cho rằng như thế.



kv | healNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ