9

290 29 0
                                    

"anh đối với thằng nhóc đó chính là... yêu sao?"

jungkook gần như đứng hình trước câu hỏi bất chợt từ kei. hắn đứng im như pho tượng, mắt cũng chẳng buồn chớp.

"tôi không biết, kei... tôi không biết thứ tình cảm đó nên được gọi là gì. lần đầu tiên biết đến em ấy, cảm xúc trong lòng tôi chính là sự đồng cảm và thương xót, tôi cảm thấy thương em ấy vì chính hoàn cảnh của em ấy, cũng có thể là vì tôi thấy được nỗi đau của chính mình bên trong ánh mắt của em ấy..."

dừng lại khoảng một chút jungkook run run mi mắt, hắn mấp máy môi rồi lại thở hắt nói tiếp

"nhưng... lâu dần tôi lại cảm thấy có gì đó đã thay đổi trong lòng mình, không chỉ đơn thuần là sự đồng cảm giữa hai con người nữa. tôi thấy tim mình run lên liên hồi mỗi lúc nhìn em ấy, những lúc em ấy buồn, em ấy khóc hay chỉ đơn giản là em ấy đứng đó thôi thì lòng tôi lại đau đớn từng hồi. tôi biết rõ mình không nên có thứ tình cảm này với em ấy, nhưng tôi lại chẳng thể ngăn bản thân mình ngừng khao khát em ấy được. chỉ cần được ở bên cạnh em ấy đã là một điều quý giá đối với tôi rồi..."

kei bỗng sững người, nó thở dài, ánh mắt nó mang nhiều tạp nham khó hiểu, xen giữa chút bất ngờ có lẽ là một chút hụt hẫng?

"tôi biết mình rất tồi tệ, không thể nào xứng đôi cùng em ấy được. tôi sẽ chỉ âm thầm bên em ấy thôi, em ấy xứng đáng với một người tốt hơn tôi"

thật sự hiện tại kei nó rất muốn hét lên với jungkook là đừng tự ti như thế, nó muốn gào lên với hắn rằng hắn là người tuyệt vời nhất mà nó từng gặp. nhưng cuối cùng lại chỉ đành rũ mi đi đến vỗ vai trấn an hắn như những người bạn bình thường.

"nếu anh thật sự đã rung động vì nhóc ấy hãy cứ để nó thuận theo tự nhiên, đừng chối bỏ, đừng cố làm cho nó biến mất, sẽ rất lãng phí thời gian."

bồi hồi nhớ lại những lời khi trước kei đã nói với mình, jungkook vẩn vơ bất lực không biết phải làm thế nào. nếu hỏi hắn có muốn được taehyung đáp lại tình cảm hay không thì hắn sẽ chẳng do dự điều gì mà đáp là muốn. đương nhiên là muốn rồi, ai mà chẳng muốn người mình yêu sẽ yêu lại mình. nhưng sự tự tin bên trong jungkook quá lớn, hắn không dám mở lời thú nhận càng không dám ngỏ lời để cùng taehyung bước vào một mối quan hệ mới.

"có lẽ điều tốt nhất ở hiện tại chính là cứ lặng lẽ và bên cạnh em ấy như từ trước đến giờ..."

tâm trạng bỗng chùng xuống, jungkook rầu rĩ quay sang chăm chú ngắm nhìn hình ảnh taehyung đang bình yên nằm ngủ. lúc em ngủ lại trông y như một thiên thần nhỏ, một đứa trẻ thuần khiết chẳng dính lấy một chút bụi trần nào, những lúc như thế jungkook chỉ muốn đem em giấu vào lòng mình thôi, để không một ai ngoài hắn có thể được chiêm ngưỡng bộ mặt này của em. nghĩ đến hắn lại thấy nực cười và tự sỉ vả bản thân mình, quá ích kỉ và tồi tệ.

lúc cả hai đến nhà trời cũng đã sẫm tối, jungkook dặn dò em đủ thứ rồi mới yên tâm ra về. dù ngại vì tính tình cứng ngắt của mình nhưng taehyung vẫn lấy hết đủ dũng khí mà lắp bắp nói cảm ơn hắn vì ngày hôm nay, jungkook lại trông rõ vui mà liên tục hết xoa đầu em rồi lại nựng má, còn miệng thì lại cười tươi rói như thể vừa mới trúng số ấy. mặc dù ngoài mặt taehyung tỏ ra khó chịu và bài xích với hành động của hắn nhưng bên trong lại thấy ấm áp vô cùng, thật sự rất muốn nói với chú là mình thích lòng bàn tay của chú vô cùng.

kv | healNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ