5 - we're burning under vivid skies

95 14 0
                                    

-

Cả hai đi cùng nhau và Miyeon cũng chẳng nỗ lực để bắt chuyện. Nếu không bởi tiếng bước chân và những tiếng huýt sáo thi thoảng lại vang lên, Miyeon còn tưởng rằng nàng đã đi một mình suốt một giờ đồng hồ qua.

Nàng không biết mình đang đi đâu, trong đầu nàng không có lấy một nơi cụ thể nên Miyeon cứ bước đi và để Shuhua theo sau. Trong vô thức, đôi chân tình cờ dẫn nàng lên đến đỉnh núi. Một nơi khuất tầm nhìn, tránh xa khỏi những ánh mắt tò mò.

Dù rằng con người không thể nhìn thấy vũ khí của các tử thần nhưng sẽ rất bất tiện nếu huấn luyện con bé ở ngay trong thành phố.

Miyeon quay lại đối mặt với người bạn đồng hành mới của mình. Bỗng thấy ngượng khi gọi thẳng tên cô bé.

"Cầm lấy." Nàng đặt vào tay Shuhua một trong những mũi tên của mình, trong lòng cầu mong mọi thứ sẽ diễn ra đúng như nàng nghĩ. Về mặt lý thuyết thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra và Miyeon đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về nó. Thực sự nàng đã bận tâm rất nhiều. 

Miyeon bước lùi lại, chỉ biết chờ đợi.

"Tôi phải làm gì với nó?" Shuhua hỏi.

"Cứ cầm đi."

"Để làm gì?"

"Hãy nghe tôi." Phớt lờ ánh nhìn dò xét của Shuhua, Miyeon tập trung vào mũi tên. Một cái nhìn chằm chằm sâu hoắm. Shuhua, vẫn cầm mũi tên trong tay, lúng túng ve vẩy nó trong không khí.

Vấn đề đáng nói ở đây là tử thần không phải kiểu được đào tạo mà thành. Họ được sinh ra với danh phận cùng sức mạnh kèm theo, và khi vừa chào đời, vũ khí - thứ mà dành riêng cho họ đã xuất hiện ngay bên cạnh. Khi đến để đánh thức Shuhua, Miyeon đã mong đợi bất cứ thứ gì - một thanh kiếm, một cây quyền trượng, hoặc bất quá, một công cụ làm nông nhưng dễ dàng gây chết người cũng được, xuất hiện kế bên cô bé.

Nhưng đêm đã trôi qua mà chẳng có gì xuất hiện. Nỗi thất vọng cào xé tâm hồn Miyeon, nàng quyết định rời đi, để Shuhua ngủ thêm một lúc và trong lúc đó, nàng sẽ đi săn vài con quái thú, đồng thời tìm ra một giải pháp khác.

Và đơn giản thôi. Bởi bản thân Shuhua không có vũ khí nên con bé buộc phải sử dụng một thứ vũ khí có từ trước.

"Này, hay là em trả lại chị nhé?"

"Không." Miyeon tự huyễn bản thân rằng cách này sẽ thành công. Nhìn xem, đầu mũi tên đang dài ra. Lông vũ sao? Nó đang biến đổi. Một cán cầm trông khá là thon? Và nó vẫn đang kéo dài. Miyeon chớp mắt, để chắc rằng những gì nàng đang thấy là sự thật. Nàng nở một nụ cười rạng rỡ với cảnh tượng kỳ lạ trước mắt mình. Trong nháy mắt, nụ cười biến mất khi nàng nhận ra lại thêm một tay kiếm khác xuất hiện trong nhóm họ.

Họ đã có Soojin với đôi kiếm răng cưa của cô nàng, một người thôi là quá đủ đối với Miyeon. Nếu được chọn lựa, nàng mong tất cả bọn họ đều có cung tên.

"Chà." Shuhua thốt lên. Sự ngạc nhiên thế chỗ cho vẻ hoài nghi khi nãy. Shuhua xem xét món vũ khí của mình, cẩn thận nghiêng nó sang một bên. Lưỡi kiếm bằng thép, hơi cong. Chuôi kiếm phủ một màu than đen. Và cuối cùng là vỏ kiếm màu trắng.

|trans/mishu| - you don't have to have my backNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ