-
"Chuyển động còn luộm thuộm quá." Soojin nhắc nhở. Thanh katana của Shuhua đã không thể chẻ đôi bó tre, nó bị mắc kẹt lại ở giữa, chỉ còn một chút nữa thôi. "Một tuần nghỉ ngơi khiến em quên hết những gì được dạy rồi à?"
Shuhua rút kiếm ra và vung một nhát nữa, bó tre tách làm hai. "Không hề."
"Dù vậy phải thừa nhận rằng kỹ thuật của em đã tốt hơn trước."
"Em cũng nghĩ vậy." Nếu không nó có thể nghĩ gì đây? Rõ ràng Shuhua đã tiến bộ rất nhiều. Với một tốc độ nhanh đáng kinh ngạc. Về cơ bản, nó không cần phải tập luyện với Soojin nữa.
Shuhua đã là một bậc thầy kiếm thuật đúng nghĩa đen.
"Khá hơn Minnie, nhưng vẫn tệ hơn tôi." Nghe chẳng giống khen chút nào. Rõ ràng Minnie là người có xuất thân kỳ quặc nhất trong nhóm bởi khi sinh ra chị ấy không có vũ khí trong tay như những tử thần khác. Có lẽ vì thế mà Minnie thích dùng nắm đấm và khuỷu tay hơn chăng, đôi khi là cả đầu gối và ống chân.
Bởi mới nói, cách cầm kiếm của Minnie trông chẳng khác gì khi người ta bắt đầu học cách sử dụng đũa ăn cơm. Chỉ biết đâm thọc bừa bãi.
Minnie thực sự khiến nó muốn mù cả mắt sau khi chứng kiến cái cách chị ấy cố gắng đâm một con Nhân ngưu bằng một trong những thanh kiếm của Soojin. "Một bãi lộn xộn" thôi cũng không thể dùng để diễn tả đầy đủ cảnh tượng ấy.
Đó là một mớ thảm họa trộn lẫn giữa máu và ruột của sinh vậy nọ. Nó cá là bất kỳ ai ở đó cũng sẽ lập tức từ bỏ việc ăn thịt động vật. Thế thôi vẫn chưa đủ, có khi họ sẽ chuyển sang chế độ thuần chay luôn cũng nên.
"Kể cả em có giỏi hơn thì chị cũng chẳng chịu thừa nhận điều đó đâu nhỉ?" Shuhua lau trán mướt mồ hôi, phàn nàn trong khi tra kiếm vào bao. Mặt trời đang lặn đằng xa nhưng đối với các tử thẩn thì ngày chỉ mới bắt đầu.
Các tử thần buộc phải che giấu thân phận của mình nên việc săn bắn giữa thanh thiên bạch nhật thực sự là cơn ác mộng muôn đời. Không như chục năm về trước, ngày nay bất kỳ ai cũng có thể quay phim trên điện thoại và phải làm sao nếu họ vô tình quay được cảnh sáu cô gái từ đâu xuất hiện, chặn đầu và múa may quay cuồng trước những con quái vật kia.
Thứ mà ngay cả cảnh sát cũng phải đầu hàng. Tất cả những gì họ có thể làm là bảo người dân hãy chạy thật nhanh và ẩn nắp vào một góc nào đó nếu có vô tình bắt gặp một con quái vật lang thang trên đường. Thế mà chúng lại bị đánh hạ bởi sáu cô gái vô danh tiểu tốt nào đó ư? Những lời đồn thổi ngu ngốc vớ vẩn sẽ lan truyền khắp nơi trên internet, các tử thần có mà chạy đằng trời mới thoát khỏi sự chú ý không mong muốn đó.
Đừng vì cuộc săn bắt bất cẩn ở học viện lần trước mà nghĩ Shuhua không quan tâm chuyện che giấu thân phận của mình. Nó có chứ, mọi lúc mọi nơi.
"Có mà nằm mơ em mới vượt được tôi, nhóc con." Soojin lê chân xung quanh đá những khúc tre giờ đây đã bị chặt chất thành đống thay vì ngồi xổm xuống và nhặt chúng lên. "Nhân tiện, chúc mừng em vẫn sống sót qua cả tuần mà không phát điên. Soyeon nhờ tôi chuyển lời với em là cậu ta vẫn còn giận hai người lắm."
BẠN ĐANG ĐỌC
|trans/mishu| - you don't have to have my back
FanfictionLink: https://www.asianfanfics.com/story/view/1425773/you-don-t-have-to-have-my-back Author: cloudsmove Trans by me *đã xin phép nhưng chưa có phản hồi từ tác giả, sẽ cập nhật sau*