9 - bloom where the sun doesn't shine

87 10 0
                                    

-

Shuhua nghe thấy lưỡi kiếm của Soojin nhấn sâu hơn, như muốn nghiền nát phần linh hồn còn lại của sinh vật kia. Đôi cánh đập trong vô vọng rồi hoàn toàn bất động. Âm thanh lẹt xẹt khi cô gái kia rút thanh kiếm ra nhắc Shuhua nhớ về tình cảnh khó xử mà nó đang mắc phải.

Soojin đã có một lời châm biếm nhỏ về Miyeon. Tưởng vô tình nhưng lại có chủ đích.

Lời của cô nàng lần nữa châm ngòi cho cơn phẫn uất muộn màng trong Shuhua. Những nỗ lực của nó để kiểm soát mớ cảm xúc này giờ đây đã tan thành mây khói. Ngay khi tên Miyeon được nhắc đến, tâm trí của nó bắt đầu chạy toán loạn.

Ở đó, sự thất vọng choáng một chỗ lớn, bùng phát mà chẳng gì kiềm chế được. Thật khó chịu làm sao, Shuhua ngạc nhiên với chính bản thân nó cùng bao nhiêu sự tức giận dồn nén bên trong lòng.

"Chứng kiến chị ta ngày một tiều tụy, khốn khổ và suy sụp. Tôi có sai khi ghét chị ấy không?" Nó hỏi.

"Tôi tin là em có quyền ghét chị ấy." Soojin dùng cỏ lau sạch lưỡi kiếm làm máu càng vấy ra cánh đồng. "Tôi sẽ hỏi em điều này. Gia súc được cứu khỏi tay người bán thịt, chúng được tắm rửa sạch sẽ chỉ để bị buộc vào lưỡi cày. Làm việc đến bòn mình, không được phép nghỉ ngơi. Như vậy có tốt hơn là bị đem cho người bán thịt không?"

"KHÔNG HỀ. Chúng rõ ràng sẽ không phải chịu đựng nhiều đến như vậy nếu bị làm thịt ngay lập tức."

"Để tôi nói lại. Gia súc buộc phải kéo cày. Khi về già, chúng mất sức, không còn giúp ích gì cho người nông dân và họ sẽ đưa chúng đến lò mổ. Vậy, số phận nào tồi tệ hơn?"

"Phục vụ cho nông dân. Để làm gì khi đến cuối đời bọn chúng cũng chẳng thể thoát khỏi tay của người làm thịt. Đó là sự thật," Shuhua càu nhàu, mất kiên nhẫn. "Chuyện đó thì liên quan gì tới các Tử thần?"

"Em đã hỏi, tôi chỉ đang giải thích cho em hiểu thôi."

"Các người bị mắc chung một chứng bệnh à, ai cũng làm phức tạp mọi thứ lên."

Soojin cười gượng gạo. "Khi nào em sống đủ lâu như chúng tôi, em cũng sẽ như vậy thôi."

"Mong là không. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ trở thành một kẻ chuyên đi nói dối, một kẻ hèn nhát đến đáng thương." Bụi cây xào xạc, gió thổi mạnh hơn. "Từ sau đêm hôm qua tôi đã quyết rằng không muốn nhìn thấy Miyeon lảng vảng quanh mình nữa." 

Bụi cây rung chuyển mạnh hơn.

Qụa bay từ trên cây xuống, kêu lên quan quác. Chúng bay đi như đang sợ hãi.

Trong một khoảnh khắc, Shuhua hình dung nàng ta đang ở đây. Ẩn mình, lắng nghe và nuốt lấy từng từ một. Rồi nàng bỏ đi, chạy trốn khỏi những lời mang đầy hàm ý tổn thương - đó là một hình phạt thích đáng dành cho nàng. Shuhua gần như có thể nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, vụt chạy khỏi khu đất.

"Em không ghét Miyeon." Soojin nói.

Một lời tuyên bố đơn giản, ngắn ngủn được cô nàng rút ra sau một lúc âm thầm quan sát. Tháo gỡ những nút thắt trong Shuhua, đưa nó trở về với thực tại. "Sao chị nói thế?"

|trans/mishu| - you don't have to have my backNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ