14 - it won't be like before

43 8 0
                                    

-

Nó đã quen với cái lạnh cắt da cắt thịt ấy. Thứ đang thâm nhập sâu vào tận xương tủy của nó. Bám lên làn da, lên những mảnh quần áo còn sót lại, gây nên một cơn tê dại chạy khắp cơ thể nó.

Tay chân nó giờ đây không thể cử động. Gần như chết cứng. Đó là những gì nó cảm nhận được trong khi mưa vẫn lã chã rơi.

Nó nghe thấy một tiếng gầm gừ. Những bước chân nặng nề. Nguy hiểm chực chờ vồ lấy nhưng nó thậm chí không thể duy chuyển được.

Rõ ràng, con quái vật ban nãy giờ đã quay lại để lấy mạng nó. Hoặc có lẽ là một sinh vật khác tình cờ đi ngang qua, Shuhua chẳng biết nó đã nằm ở đây bao lâu rồi.

Vẫn bất động.

Nó quyết định chờ đợi điều sẽ xảy ra tiếp theo trong khi lắng nghe hơi thở chậm dần của mình.

Shuhua nhắm mắt; nó làm thế không phải vì nó sợ. Nó đã trải qua giây phút sợ hãi tột độ ấy - sợ đến nghẹn thở.

Nó luôn cho rằng khoảnh khắc cuối đời của nó sẽ là nhiều năm sau đó. Sau khi nó kết hôn và có những đứa con. Nó đã mường tường con cháu sẽ quây quần quanh giường của nó và nó băn khoăn, nghĩ về những gì đang chờ đợi nó sau cái chết, sau khi tro tàn thả bay theo gió.

Trở lại hiện tại.

Lòng nó thanh thản hơn sau khi từ bỏ việc la hét cầu cứu.

Shuhua nhắm mắt bởi nó muốn tiếp tục những ảo tưởng đẹp đẽ kia, thứ khác xa với thực tế khắc nghiệt này.

Thế nên khi bên tai nó vang lên âm thanh vùn vụt của tên bắn, tiếng la đau đớn của con quái vật, nó vẫn nhắm chặt mắt. Kể cả khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, nó vẫn nằm đấy.

Shuhua chẳng màn đến hơi ấm xa lạ đang chạm vào nó. Người nọ lần ngón tay dọc theo đường rãnh trên cổ nó, dừng lại ở mạch đập.

Khi hơi ấm rút đi, cái lạnh lập tức bủa lấy nó.

"Cô có muốn sống không?"

Im lặng.

Một lời đề nghị đầy thận trọng.

Shuhua hé mắt, chứng kiến ảo mộng kỳ diệu bỗng hóa sự thật. Từng góc cạnh, đường nét mà nó đang thấy như được điêu khắc và chạm trổ đến mức hoàn hảo tuyệt đối.

Một thiên sứ không cánh.

Shuhua nghĩ nó hẳn đã được thiên đường ban cho đặc ân cuối cùng.

-

Miyeon cựa quậy, uể oải ngồi dậy. Vài giây trôi qua, nàng nheo mắt nhìn nó, rõ ràng vẫn còn chưa định thần. Thế rồi điều đầu tiên mà nàng thốt lên là:

"Em vẫn ở đây."

Shuhua chập chờn cả đêm, nó ngủ được chừng ba mươi phút rồi lại tỉnh giấc, sau đó lại nhìn chằm chằm lên trần nhà. Thật sai lầm khi cố ngủ trên sàn nhà. Trong khi nó có một tấm thảm để lót mông và một cái đi–văng để dựa vào.

|trans/mishu| - you don't have to have my backNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ