3 - starving to understand myself

126 16 1
                                    

-

400 năm trước

Đó chẳng phải một ngày gì đặc biệt. Miyeon đưa tay ra, ngửa lòng bàn tay về phía bầu trời. Từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống, nhẹ nhàng đáp lên làn da nàng. Trời mau tối báo hiệu một cơn bão sắp đến.

Những người cha, những người mẹ, bên cạnh đứa con của mình. Tất cả mọi người bước đi trong vội vã để tránh cơn mưa. Tuy nhiên đối với Miyeon thì không việc gì phải vội vàng cả. Nàng đi loanh quanh mãi, không màng đến lớp bùn đất bắn lên chân mình. Trông nàng chẳng khác mấy một con chuột hoang chạy quanh khắp đường phố.

Miyeon, nàng có được sự bất tử. Thời gian là một thứ dư dả, nàng có thể thấy nó trôi tụt qua các kẻ hở giữa các ngón tay mình. Thế nên một cơn giông bão chẳng hề hấn gì với nàng. Nhăn mặt, Miyeon nhớ lại ý nghĩ cuối cùng lướt qua tâm trí mình.

Cơn đói khát.

Nó bám vào xương tủy, cào cấu vào bụng Miyeon dù nàng đã ăn rồi. Cơn đau nấn ná mãi ở đó, cắm rễ ở bên trong, một nơi vốn không dành cho nó. Nó đeo bám lấy nàng như một loài kí sinh trùng.

Nàng biết nó không đơn giản là cơn đói vì về cơ bản, nàng không cần ăn uống để sống.

Có lẽ Miyeon chỉ đang nhầm lẫn cơn đói với một ham muốn gì đó khác. Gần đây nàng luôn như thế, tự huyễn hoặc mình đủ điều để không phải đối mặt với sự thật.

Soyeon ngày càng quá quắc, mắng mỏ và bắt lỗi nàng mọi lúc. Ai mà chẳng có lúc mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn, nhưng phải chăng con bé nói đúng, Miyeon đã hơi chểnh mảng. Nàng thường hay mơ mộng, đầu óc thì cứ để đâu đâu. Có lẽ có được người như Soyeon ở cạnh là một điều may mắn, con bé luôn nhắc nhở và kéo nàng trở lại thực tại.

Nếu không nghĩ vậy Miyeon sẽ cho rằng Soyeon đang cố thách thức nàng. Như thể con bé muốn cái vị trí đó của nàng - thủ lĩnh của những kỵ sĩ tử thần.

Ngẫm lại, cứ thấp thỏm mãi về điều đó sẽ chỉ khiến vị trí của Miyeon càng thêm sa sút. Nàng chẳng có lí do gì để nghi ngờ Soyeon cả. Suy cho cùng, con bé chỉ muốn dành điều tốt nhất cho tất cả bọn họ và Miyeon thì đặt trọn niềm tin vào chỉ huy phó của mình.

Còn ngay lúc này, Miyeon sẽ làm mọi thứ mình có thể và tận hưởng cuộc tuần tra ngày hôm nay. Nàng đã cố tình trốn tránh các cô gái kia và nói rằng mình vẫn ổn trước khi rời đi tuần một mình.

Nếu không tự mình xử lý được bọn quái vật thì liệu nàng có xứng đáng để làm thủ lĩnh của bọn họ không?

Trước khi Miyeon rời đi, các cô gái đã nhìn nàng, cảm xúc hiện rõ qua ánh mắt của họ. Miyeon hiểu ra đó là gì. Họ cảm thấy đáng tiếc và đang lo lắng cho nàng.

Sự tự do lúc này được định nghĩa bằng những tối lang thang một mình trên đường phố, thi thoảng giương cung bắn những sinh vật đang quấy phá. Đứng đó lặng nhìn chúng vỡ vụn, tan biến để lại trên mặt đường những núi tro tàn, nhiêu đó đã thõa mãn nàng. Khi chứng kiến khoảnh khắc những mũi tên lao đi trong gió rồi xuyên qua mắt bọn chúng.

Miyeon nghĩ đã đến lúc quay về vì hôm nay nàng đã thu hoạch được một lượng kha khá. Con người hoàn toàn có thể sống yên ổn trong ít nhất là một thiên niên kỷ tới nhờ vào những nỗ lực của nàng ngày hôm nay. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa muốn về. Lần đầu tiên trong đời nàng mới cảm thấy tự do như vậy, không ai ở đây phán xét lỗi lầm của nàng. Không ai ca tụng cũng chẳng ai giương mắt nhìn và chờ nàng sụp đổ.

|trans/mishu| - you don't have to have my backNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ