ánh mắt lạnh như băng của jungwon nhìn thẳng vào anh, cứ như thể cả hai chưa từng quen biết nhau vậy, chẳng những thế, người phụ nữ quý tộc kia còn không ngần ngại khoác lấy cánh tay của em rồi ôm nó vào lòng cô ta
nũng nịu, đáng yêu, xinh xắn là những gì miêu tả thứ hành động khiến trái tim của jongseong đang dần dần rỉ máu
anh ước gì, tất cả chỉ là mơ, thà em cứ biến mất mãi mãi để mình anh đắm chìm trong cơn ảo mộng còn hơn là thực tại khó tin này
thà jungwon cứ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt jongseong còn hơn là đột ngột quay trở lại rồi cứa lên trái tim, tâm hồn nhạy cảm khốn khổ của jongseong
"anh à...ghê quá đi.."
"người đâu? mau lôi kẻ đó ra ngoài đi!"
người phụ nữ tóc vàng kia ném cho anh hàng vạn cái nhìn khinh bỉ, trước khi quay đi cô ta còn ném cho anh một cái nhìn cảnh cáo đầy man rợ rồi bỏ lại anh bơ vơ phía sau cùng đám người đang vây xem kịch hay rồi níu tay em kéo quay trở lại xe ngựa
jungwon vốn chẳng để tâm tới mọi thứ xung quanh, sau bao nhiêu sự kiện xảy ra trong cuộc đời em, sau bao nhiêu thăng trầm trong 6 năm vừa qua đã thực sự tôi luyện tâm hồn vốn yếu đuối mong manh của em trở nên sắt đá
ánh mắt đã chẳng còn như khi xưa nữa, giờ đây trong đôi mắt thăm thẳm kia chỉ ngập tràn quyền lực
jongseong trở nên bất lực, khoảng cách giữa cả hai tưởng chừng đã được kéo vào gần nhau hơn nhưng đâu ai ngờ tất cả chỉ là một đòn bẩy để kéo jungwon ra khỏi anh có lẽ là vĩnh viễn
mãi nhìn theo bóng lưng của jungwon đang dần biến mất sau cánh cửa xe ngựa kia, jongseong sợ lần này sẽ là lần cuối, anh sợ, jungwon sẽ vĩnh viễn không thuộc về anh - cả thể xác cả linh hồn
jongseong đã từng mơ rằng sẽ có một ngày nào đó jungwon sẽ thực sự nằm trong vòng tay của anh thật bình yên, cùng anh nắm tay trải qua thăng trầm của cuộc sống nhưng có lẽ hiện thực này đã phá vỡ mọi ảo giác mà anh luôn chờ đợi
em đang ở ngay trước mắt anh nhưng sao lại xa lạ quá
đám đông tản dần, chuyện hay đã hết, ai nấy đều quay trở về công việc đang còn dang dở của mình. chỉ có mình anh vẫn ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn bóng xe ngựa đang dần dần biến mất phía sau ánh đèn đường vừa vụt lên khi trời dần chuyển về tối
heeseung, sunghoon, riki thật không thể chịu đựng được hình ảnh kia của jongseong, trông anh thật cô độc làm sao nhưng hơn cả thế là sự tuyệt vọng cùng thất vọng quấn lấy anh. park jongseong từ trước đến nay cho dù có rơi vào tình thế nào đi chăng nữa vẫn sẽ luôn tỏa ra năng lượng tích cực nhưng khi đem so với anh của hiện tại thì chẳng khác nào ánh sáng và bóng tối
"nào jongseong, để bọn tao đỡ mày dậy"
"ít nhất yang jungwon vẫn chưa chết"
"được rồi, quay lại quán rượu thôi, hôm nay tao sẽ bao mày một chầu lớn"
một nụ cười vặn vẹo nở ra trên môi, phải rồi, ít nhất jungwon vẫn còn sống, thậm chí sống tốt là đằng khác, jongseong tự nhủ lòng mình rồi phó thác cơ thể mặc cho bọn heeseung kéo đi
BẠN ĐANG ĐỌC
sông trăng [jaywon] [enhypen]
Fanfiction"sinh ra là một kẻ tội đồ và chết đi như một kẻ tội đồ, ta chưa bao giờ hối hận về những gì ta đã làm" - yang jungwon "anh luôn tự dối bản thân rằng em sẽ quay trở lại, nhưng có lẽ anh không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa" - park jongseong *Không nhậ...