gặp nhau dưới một tư cách khác

434 48 3
                                    

cơn giông dần tan biến nhường cho những tia nắng vàng đang len lỏi giữa những tầng mây

bầu trời hửng nắng, gió đã không còn thổi mạnh, cây cối đã ngừng đung đưa

đêm nồng nàn đã qua đi

trải dài trên cơ thể ngài công tước là những dấu hôn đỏ chói, những vết cắn thô bạo, nơi eo đang có một vòng tay rắn chắc vững chãi đang vắt qua ôm chọn lấy ngài vào lòng

park jongseong đã tỉnh dậy được một lúc, tuy đã tỉnh nhưng anh vẫn nằm đó, vòng tay vẫn giữ chặt lấy em như thể chỉ cần nhắm mắt lại, yang jungwon sẽ lập tức biến mất

về phía yang jungwon, em vẫn đang ngủ rất say và không có dấu hiệu tỉnh lại sớm, dường như loại chuyện vận động kia đã quá sức với em

nặng nề cựa quậy, park jongseong chỉnh lại chăn đắp lên cho em rồi chậm rãi ngồi lên dựa lưng vào thành giường, đôi mắt anh chứa hàng ngàn những lời tâm sự. khẽ thở dài, jongseong chỉ lặng lẳng ngắm nhìn người nhỏ bé đang ngủ rất say bên cạnh

"cuối cùng em cũng thuộc về anh rồi, cơ thể em đã thuộc về park jongseong rồi"

jungwon đã thuộc về anh nhưng chẳng hiểu sao...park jongseong lại cảm thấy khó chịu trong lồng ngực đến vậy, một cái giác khó rất có thể giải thích. anh vừa thấy vui, nhưng cũng thấy thật buồn. đáng lẽ ra jongseong phải rất rất vui mới phải, đáng ra cái cảm giác buồn chán khó chịu này không nên xuất hiện mới phải

đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man mà anh đã không để ý rằng jungwon đã tỉnh giấc từ lúc nào. em vẫn chỉ nằm bất động ở đó nhìn anh mà không nói gì hết

anh đã từng hứa gì với em nhỉ? phải rồi, anh đã hứa sẽ trở thành tấm khiên cho em, mãi mãi phục tùng em, chung thành với em, em bảo chết là anh chết, sống là anh sống

phải rồi...anh đã luôn nguyện thề như vậy

kinh tởm thật, park jongseong cảm thấy ghê sợ chính bản thân anh, mọi chuyện đã quá rõ ràng nhưng anh vẫn chẳng kiềm chế nổi con thú trong người mà đè yang jungwon ra ăn lấy ăn để, ăn một cách ngon lành, ngấu nghiến

mất một lúc để bình tĩnh, jongseong tự giải thoát anh khỏi mớ suy nghĩ chết tiệt, anh phải nhanh chóng quay trở về trang trại nơi lão sim ryungho đang chờ câu trả lời từ anh, phải nhanh chóng chấm dứt những đau khổ này

"park jongseong"

jungwon gọi tên anh

"jungwon? em tỉnh rồi?"

giật mình trả lời jungwon

"ừm"

jungwon lí nhí

mặc kệ cho cơ thể em toàn quyền cho anh quyết định, jungwon cứ nằm đó để cho park jongseong bế sốc em lên rồi ôm em vào lòng. liếc mắt qua là biết, jungwon khẽ mỉm cười hài lòng. cơ thể em thật sạch sẽ và thơm tho, có lẽ đêm qua sau khi em ngất đi, park jongseong sau khi xong xuôi đã đưa em đi tắm rửa sạch sẽ, thậm chí ga giường cũng đã được thay mới

dựa cả người vào park jongseong, jungwon bình thản thưởng thức quãng thời gian yên bình ngắn ngủi này. khó để che dấu, cảm giác ở bên park jongseong thật tuyệt, thật an tâm, cũng thật lạ lẫm...và cũng có một ân hận?

sông trăng [jaywon] [enhypen]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ