"mẹ kiếp cái thằng ăn mày này nó quỳ ở đây cả ngày rồi?"
"gọi thêm người lôi nó đi đi"
tiếng nháo nháo của đám lính gác cổng gọi nhau để lôi một người đàn ông vẫn kiên quyết quỳ dưới chiếc cổng được trạm trổ khắc họa tinh sảo kia
người đàn ông đó vẫn chung thủy một dáng quỳ đó từ tận sáng sớm cho đến bây giờ là chiều tà, người đàn ông này chỉ mong muốn được gặp người mà anh ta yêu đến tận xương tủy mà thôi
"làm ơn...hãy cho tôi gặp công tước yang..."
"làm ơn...ngài yang đã đồng ý cho tôi đến đây mà..."
tiếng rên rỉ không ngừng lặp đi lặp lại khiến đám lính gác cổng gần như phát điên lên, người đàn ông tên park jongseong này đã lặp đi lặp lại hai câu nói khó nghe này từ khi anh quỳ ở đây rồi
tiếng rên rỉ khó nghe khiến một tên lính không kìm được mình mà phát hỏa, hắn không ngần ngại bỏ vị trí canh gác và tặng cho anh một cái đạp vào bụng thật mạnh, chưa hết một vài tên khác còn cố tình hùa theo mà ném đá vào người anh, chúng mong viên đá đó có thể làm anh chết ngay tại chỗ
"trời ơi?! mấy người làm gì vậy? không được đánh anh ta"
tiếng thét của cô hầu gái nhỏ phía sau cổng thành khiến đám lính đang hăng say phải ngay lập tức dừng tay lại, chúng ném ánh mắt nửa nghi ngờ nửa ngỡ ngàng cho cô
câu trả lời mà chúng nhận được khiến cả đám mặt tái mét lại rồi nhanh chóng chỉnh chu quay trở về vị trí của mình, thậm chí có tên còn nhẹ nhàng lau đi vết bụi trên lưng áo anh rồi hấp tấp vồ vập về chỗ cũ
cô hầu gái nhỏ sau khi chứng kiến cảnh vừa rồi không khỏi lo sợ, công tước cao quý của họ đã ra một mệnh lệnh hết sức khó hiểu khiến các cô phải tự đặt ra trong đầu mình rất nhiều dấu hỏi chấm. họ thật sự cảm thấy khó khăn khi không biết phải truyền tải thông điệp như thế nào? họ lo sợ nếu lỡ như có truyền tải sai liệu công tước có chém đầu họ hay không?
jongseong sau khi nghe được lời cô hầu gái thì khóe môi anh có nhếch lên đôi chút, có lẽ jungwon quên rằng em đã mời anh đến nên đã đưa hai cô gái này ra để đón anh vào với em, có lẽ em rất muốn gặp anh sau buổi đêm nóng bóng ngày hôm đó
chồm người dậy thật nhanh lao về phía cổng, park jongseong như mất hết lí trí mà túm lấy tay một cô hầu gái và kéo lại thật nhanh khiến cô sợ chết khiếp
"này cô! jungwon bảo cô ra đón tôi đúng không?"
"em ấy đâu rồi?"
quả nhiên là không phụ lòng người
quả nhiên là không hổ danh đại diện của những cục rác biết đi đến từ bãi rác hình người của thế giới này, từ cử chỉ, điệu bộ, cách ăn nói, cách hành xử đã thể hiện rõ nét của những kẻ không được học hành đàng hoàng đến nơi đến chốn
điệu bộ xuề xòa của anh khiến các cô hầu gái cũng cảm thấy thật kinh tởm làm sao, quả nhiên đúng như lời đồn, lũ người đến từ giai cấp thấp thực sự chẳng khác nào đống rác của xã hội. khinh bỉ và sợ hãi hất thẳng tay của anh ra, hai cô gái hét lên thật to mà cũng chẳng ngại ngần tổng sỉ vả vào gương mặt ngơ ngác của anh
BẠN ĐANG ĐỌC
sông trăng [jaywon] [enhypen]
Fanfic"sinh ra là một kẻ tội đồ và chết đi như một kẻ tội đồ, ta chưa bao giờ hối hận về những gì ta đã làm" - yang jungwon "anh luôn tự dối bản thân rằng em sẽ quay trở lại, nhưng có lẽ anh không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa" - park jongseong *Không nhậ...