sau khi để lim heein rời đi với đoàn đội của người đàn ông kia, park jongseong đẫn đờ ngắm nhìn bản thân trong gương
mở vòi nước xả to hết cỡ, dang tay ra cố gắng đỡ từng dòng nước một rồi úp chúng thật bạo lực vào khuôn mặt đầy mệt mỏi, hình ảnh park jongseong mất đi thần sắc vốn có hiện lên trong gương thật khó coi, anh vốn không có một hình ảnh thiếu sức sống như thế
"jongseong à, hít thở một hơi thật sâu, thật sâu"
"mày sẽ đối mặt được với những điều sắp xảy ra"
nói rồi anh chạm nhẹ vào cái thứ đang cộm lên trong túi áo - một con dao tẩm độc mà người đàn ông kia đưa cho anh. lôi con dao ra khỏi túi, anh cởi chiếc túi vải bọc ra rồi ngắm nghía từng lưỡi dao được làm thật tinh xảo, ở chuôi con dao còn khắc rõ một ký hiệu mà kể cả những thằng ngu nhìn vào là biết đó là tước huy của gia đình quý tộc
một gia đình quý tộc được cho là đã bị tiêu diệt hoàn toàn
con ngươi của anh cứ nhìn thẳng vào lưỡi dao, trong phút chốc, với một cái liếc nhẹ không có chủ đích và qua hình ảnh phản chiếu trong gương, bất ngờ anh thấy lee heeseung cùng sim jaeyun đứng ở góc phòng ngay cửa ra vào, đôi bàn tay của hai người họ đang nắm thật chặt lấy nhau
gương mặt của anh heeseung cùng thiếu gia jaeyun nhợt nhạt tái xanh, đôi mắt của cả hai thẫn thờ rồi đau khổ nhìn thẳng về phía park jongseong
giật mình lắc đầu, anh quay lại nhìn về phía sau thì chẳng có ai đứng đó cả, thở phào nhẹ nhõm, jongseong quay lại ngắm nhìn bản thân trong gương rồi nhanh chóng cất con dao đi, vừa mới cúi xuống rồi ngẩng đầu lên, park sunghoon cùng riki đã đứng ở phía cửa sổ từ lúc nào rồi rầm một tiếng thật to, chiếc gương vỡ nát và cả hai biến mất
mệt mỏi ngồi thụp xuống, anh không hề sợ, park jongseong vốn chẳng bao giờ sợ sệt trước ma trước quỷ, huống chi những ảo giác mà anh vừa nhìn thấy lại đến từ gia đình thân yêu. anh không sợ ma, không sợ quỷ, anh chỉ sợ lòng người mà thôi
đối với park jongseong mà nói, ở cái đất nước chứa đầy ma quỷ hình người đội lốt vương công quý tộc này, anh sợ chúng hơn là các thế lực vô hình không rõ nguồn gốc. cái bọn quý tộc quái quỷ, lũ tinh anh chết tiệt, anh đã cho là gia đình anh cứ thế mà mờ mịt trong mắt ác quỷ rồi sống cho đến lúc chết vì tuổi già hay bệnh tật, nhưng không, sự thật chua chát như khiến anh phát điên
phải rồi, phải rồi, anh biết kẻ đó là ai mà, anh vẫn luôn biết kẻ đó là ai mà, cái kẻ anh cần phải tiêu diệt, anh vẫn luôn biết mà
"anh heeseung, sunghoon, riki..."
"thiếu gia sim jaeyun...ngài không có cơ hội trở thành một phần trong gia đình nhỏ này rồi..."
"thật xin lỗi mọi người rất nhiều...là tại tôi"
"park jongseong khốn nạn! rất khốn nạn!"
"anh à...em biết em phải làm gì rồi..."
"mọi người sẽ không phải chết oan uổng như vậy"
nắm chặt lấy con dao trong túi áo, park jongseong vừa khóc nức nở vừa nghiến răng, anh sẽ phải làm. người đàn ông kia đã cho anh cơ hội, anh phải nắm lấy nó, gia đình anh đã nằm xuống trên nền đất lạnh tràn ngập máu tươi tanh tưởi, anh không thể trơ mắt đứng nhìn, anh không thể sống vui vẻ vì là kẻ duy nhất còn sống, nếu không quyết đoán, cả phần đời còn lại anh sẽ sống trong đau khổ và dằn vặt

BẠN ĐANG ĐỌC
sông trăng [jaywon] [enhypen]
Fanfic"sinh ra là một kẻ tội đồ và chết đi như một kẻ tội đồ, ta chưa bao giờ hối hận về những gì ta đã làm" - yang jungwon "anh luôn tự dối bản thân rằng em sẽ quay trở lại, nhưng có lẽ anh không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa" - park jongseong *Không nhậ...