Chương 19: Kéo

1.4K 126 2
                                    

Tiêu Chiến bị đánh thức bởi tia nắng buổi sáng mùa hè.

Tối hôm qua, anh ngẩn ngơ trở về phòng, thậm chí còn quên kéo chặt rèm cửa. Ánh nắng mùa hè thậm chí vào buổi sáng cũng nóng như thiêu đốt. Tiêu Chiến cảm thấy trước mặt có vô số điểm nhỏ chói mắt, tầm nhìn trở nên trống rỗng trong tích tắc, khiến anh đột nhiên cảm giác như mình vẫn đang ở trong một giấc mơ.

Cơ thể tỉnh lại trước đại não một bước, đồng hồ báo thứ trên tủ đầu giường chỉ đến 8:30 sáng. Anh từ trên giường đứng thẳng dậy, sau khi mặc quần áo xong mới hốt hoảng nhớ ra hôm nay là thứ bảy, là ngày nghỉ của anh.

Dù sao cũng đã thức dậy rồi, cũng không có ý định ngủ tiếp nữa. Đồng hồ sinh học khiến Tiêu Chiến cảm thấy hơi đói. Anh mở cửa bước vào phòng khách, trong nhà yên lặng, có vẻ như anh là người duy nhất ở nhà.

Tiêu Chiến nhớ hôm nay Vương Nhất Bác có việc, chắc là đi từ rất sớm. Tiêu Chiến luôn nhớ rất rõ những chuyện về Vương Nhất Bác, lập tức cúi đầu cười nhạo bản thân. Biết làm sao được, trí não thật thà hơn cả trái tim anh.

Tiêu Chiến làm một bữa sáng đơn giản với bánh mì nướng giòn, hai quả trứng rán, một đĩa salad rau diếp và một ly cà phê nóng. Giữa bữa ăn, một tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại.

Đó là tin nhắn Wechat từ Lục Nghiễn Khanh.

Một tấm vé và một đoạn văn bản nhỏ.

"Anh đã nhận được vé. Em trai anh đặc biệt nhờ trợ lý gửi đến đây. Phiền phức quá. Có vẻ như chiều nay buổi ghi hình sẽ bắt đầu. Em thực sự không tới sao?"

Tiêu Chiến siết chặt điện thoại và trả lời sau một lúc.

"Xin lỗi, em còn hai bản báo cáo phải làm, cho nên không đi được."

Người bên kia nhanh chóng đáp lại, như thể anh ta đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.

"Vậy lần sau cùng nhau đi ăn nhé." Cuối cùng là một biểu tượng cảm xúc lè lưỡi, khá phù hợp với phong cách của anh ta.

Hoá ra là chiều nay ghi hình... Tiêu Chiến miên man suy nghĩ, miếng bánh mì giòn tan trong miệng dường như trở nên đắng nghét. Anh đổ hết bữa sáng vào thùng rác, xoay người đi vào phòng làm việc.

Sau khi mắc một số lỗi chính tả và sai dòng không rõ, Tiêu Chiến đột nhiên khôi phục lại thần trí, lúc này mới nhận ra một giờ đã trôi qua, bản báo cáo trong tay mới vỏn vẹn có nửa trang. Chắc chắn Vương Nhất Bác là một liều thuốc độc mãn tính, ăn mòn suy nghĩ của anh bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu, ngay cả sự tự chủ mà anh tự hào nhất trong những ngày bình thường cũng đang dần mất đi vị trí.

Anh nhìn lên đồng hồ trên tường, kim giây phát ra tiếng "tách" rất nhẹ, nhịp nhàng xoay quanh mặt số. Còn ba tiếng nữa mới đến giờ ghi hình, đồng nghĩa với việc kim giây này phải nhích them 10800 lần, quay 180 vòng, trong sự im lặng của căn phòng, dường như tiếng kim giây quay sinh ra để nhắc nhở Tiêu Chiến rằng Lục Nghiễn Khanh sẽ sớm gặp Vương Nhất Bác, không có anh.

Khi dòng suy nghĩ của anh trôi đi, Tiêu Chiến không khỏi nghĩ, Lục Nghiễn Khanh sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy Vương Nhất Bác trên sân khấu? Anh ta sẽ nhận thức được sự hiện diện chói lọi của cậu, hay là bị thu hút bởi sự rực rỡ của cậu? Liệu Vương Nhất Bác có giữ anh ấy lại sau khi chương trình kết thúc? Họ nói về cái gì và làm gì? Liệu Vương Nhất Bác có đeo chiếc mặt nạ được nguỵ trang cẩn thận và ném một cành ô liu cho Lục Nghiễn Khanh? Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác có thể không cần giả bộ gì cả, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể khiến bất cứ ai thích mình.

THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ MẤT(BJYX - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ