Chương 24: Tham ban

1.3K 116 8
                                    

Đứng trong phòng là Tiêu Chiến, người vừa thực hiện cuộc gọi video với Vương Nhất Bác ngày hôm qua.

Tiêu Chiến, người đáng lẽ phải ở căn hộ tại Bắc Kinh cách đây hàng nghìn dặm vào lúc này.

Tiểu Hỉ ở bên cạnh cười chào hỏi Tiêu Chiến, sau đó nhanh chóng xoay người đóng cửa rời đi.

Cùng với tiếng đóng cửa vang lên, Vương Nhất Bác mang theo một luồng gió lao về phía Tiêu Chiến, hung hăng đem anh ôm vào ngực, gắt gao hít vào như một con chó lớn. Mùi cỏ xanh và nắng, cũng như giọng nói trầm ấm của Vương Nhất Bác mang đến cho anh cảm giác an toàn quen thuộc.

"Anh ơi, em không nằm mơ phải không?"

Trong cuộc gọi video ngày hôm qua, Tiêu Chiến luôn tức giận và lạnh nhạt, khiến cậu cảm thấy bất an.

Tiêu Chiến cam chịu ôm eo Vương Nhất Bác, dùng một tay rảnh rỗi xoa mái tóc mềm mại của cậu. Anh càng ngày càng thấy mình không thể từ chối Vương Nhất Bác, người sẽ giận dỗi và ghen tuông, người sẽ bĩu môi và lừa dối, chiếm hữu, độc đoán và vô lý, những Vương Nhất Bác anh chưa từng gặp, nhưng anh chỉ muốn làm điều tốt nhất cho cậu.

Cũng giống như lần này, anh ngại ngùng nhờ một người bạn học đại học làm ở bệnh viện bên cạnh đưa cho anh tờ giấy nghỉ ốm 3 ngày. Khi anh đến xin nghỉ với tờ giấy trên tay, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng như lên cơn sốt. Tất cả chỉ vì câu nói của Vương Nhất Bác, "Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm."

Tiêu Chiến mua chuyến bay sớm nhất vào ngày hôm sau và lao đến chỗ cậu.

Tiêu Chiến, người luôn là một học sinh giỏi, một thanh niên tốt, lần đầu tiên làm những điều điên rồ như vậy. Khi máy bay cất cánh ra khỏi tầng mây, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, anh cảm thấy một cảm giác thích thú thầm kín trong tim, như thể anh đã làm được những bài học mà anh đã bỏ qua trong những năm tháng đó.

"Được rồi." Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy vòng tay ngột ngạt của Vương Nhất Bác ra, "Em vừa tan làm, có đói bụng không?"

Vương Nhất Bác sờ lên cái bụng vốn đã lép kẹp của mình, gật đầu, "Em đói."

"Anh đã chuẩn bị bữa tối cho em đấy."

Vương Nhất Bác nhanh chóng bắt được hai từ mấu chốt "bữa tối", ánh mắt cậu sáng lên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, "Có gì ngon?"

"Là mì xào mua gần đây, còn nóng hổi."

Bên trong hộp bao nhựa là một tô mì xào thập cẩm lớn trông rất ngon. Vương Nhất Bác ngơ ngác hỏi, "Anh... Sao anh biết cửa hàng này?"

Tiêu Chiến nháy mắt tinh nghịch, "Tiểu Hỉ nói với anh rằng em đặc biệt thích mì xào của cửa hàng này."

Vương Nhất Bác khịt mũi, nắm lấy tay Tiêu Chiến kéo đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, "Vậy anh cùng em ăn đi."

"A, anh ăn tối rồi, không ăn nữa."

"Em không muốn ăn một mình." Vương Nhất Bác nghiêng người nhìn Tiêu Chiến, mỡ sữa hai bên má phồng lên, giống như một con chó lớn đang chờ được cho ăn.

Tiêu Chiến đỡ trán, "Ăn nhiều sẽ mập."

"Làm sao có chuyện. Anh trai dù như thế nào cũng rất đẹp."

THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ MẤT(BJYX - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ