Chương 35: Ván bài lật ngửa

1.5K 118 5
                                    

Vương Nhất Bác được xe cấp cứu đưa thẳng đến bệnh viện của cha Tiêu. Do cậu có thân phận đặc biệt nên đã được cha Tiêu trực tiếp đưa vào khu vực VIP.

Khi Tiêu Chiến xuống taxi, trước cổng bệnh viện đã có một vòng vây của người hâm mộ, nhưng nhân viên bảo vệ đã ngăn họ lại. Khu VIP nằm ở tầng cao nhất của khoa nội trú, chỉ có người thân và bạn bè sau khi đăng kí ở quầy lễ tân mới được vào. Tiêu Chiến vội vàng tìm số phòng mà mẹ Vương nhắc tới rồi đẩy cửa vào.

Có rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách, cha Tiêu và mẹ Vương, cũng như quản lý và trợ lý của Vương Nhất Bác. Thấy Tiêu Chiến bước vào, mọi người chưa kịp nói gì đã nghe Tiêu Chiến lo lắng hỏi: "Mẹ, Nhất Bác có sao không?"

Tiêu Chiến vội vàng đi tới, thở hổn hển, nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Anh đã xem tin tức từ trên đường đi, tiêu đề "Vương Nhất Bác bị tai nạn" đã chiếm giữ vị trí đầu trên hot search. Ở khúc cua cuối cùng, cậu bị một người chơi cố gắng vượt lên va chạm phải, cả hai cùng ngã ra khỏi xe. Vương Nhất Bác bị văng ra khá xa, lăn nhiều vòng trên cỏ. Tay cầm điện thoại của Tiêu Chiến run lên, trái tim như bị kéo lên treo lơ lửng trên không, nhìn chằm chằm vào hình ảnh Vương Nhất Bác đang nằm trên mặt đất đã lâu không nhúc nhích, một đám nhân viên đông đảo chạy về phía cậu, đỡ cậu dậy, video tin tức kết thúc tại đây.

Mẹ Vương thấy Tiêu Chiến mồ hôi đầm đìa, mặt mày tái nhợt liền vội vàng xoa dịu, "Tiểu Tán, đừng lo lắng. Nhất Bác không có chuyện gì lớn, chỉ là bị chấn động nhẹ, có vài vết bầm tím cùng bong gân thôi."

Tiêu Chiến không trả lời bà, bước vào phòng trong. Vương Nhất Bác nằm yên lặng trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch, tay bên phải đang cắm dây truyền dịch, tay trái quấn băng gạc. Tiêu Chiến sợ hãi thậm chí không dám lại gần. So với Vương Nhất Bác quen thuộc ngoan ngoãn ngủ, anh cảm thấy cậu bây giờ dễ tổn thương hơn bao giờ hết, giống như chỉ cần chạm vào cũng vỡ tan.

"Vừa rồi y tá đã tiêm cho Nhất Bác một ít thuốc giảm đau và an thần, nên bây giờ nó đang ngủ." Mẹ Vương thấp giọng nói bên cạnh.

Tiêu Chiến đến bên chiếc ghế đặt cạnh giường ngồi xuống. Hô hấp của Vương Nhất Bác vẫn nặng nề, bọng mắt xanh tím, dường như đã lâu không được nghỉ ngơi tốt. Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay phải lạnh toát đang cắm dây truyền dịch của Vương Nhất Bác, cảm thấy sinh lực của cậu dần dần bị hố sâu không đáy hút đi. Tieu Chiến hoảng sợ ôm chặt hai tay cậu vào lòng bàn tay mình, cố gắng dùng nhiệt độ ấm áp của mình để giữ nhiệt cho cơ thể đó. Hối hận đã biến thành lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim Tiêu Chiến một cách tàn nhẫn. Anh biết, nỗi đau chia cắt là như nhau, Vương Nhất Bác cũng đau đớn như mình. Nhưng tại sao hình phạt lại không rơi vào người anh? Rõ ràng là anh đang làm sai điều gì đó.

Mẹ Vương lặng lẽ đứng bên cạnh Tiêu Chiến, thu hết mọi thứ vào trong mắt, thở dài đặt ánh mắt yêu thương lên người anh, vỗ nhẹ lên vai anh, "Tiểu Tán, đêm nay con ở lại đây nhé. Mẹ nghĩ Nhất Bác khi tỉnh lại cũng muốn nhìn thấy con ở bên cạnh nó."

"Mẹ..." Tiêu Chiến kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mẹ Vương. Mẹ Vương không nói gì, chỉ xoa nhẹ đỉnh đầu anh rồi bước ra ngoài.

THIÊN ĐƯỜNG ĐÃ MẤT(BJYX - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ