Chiếm Đoạt

1.1K 84 13
                                    

"tỷ tỷ~"

"ôm ôm~"

Tiếng nói vừa phát ra khiến cho Hứa Dương Ngọc Trác giật thót mình. Nàng xoay người nhìn đến nơi phát ra âm thanh kia. Một chú kim mao ngồi một bên đang phát ngốc nhìn nàng.

Hứa Dương Ngọc Trác kinh ngạc nhìn Trương Hân. Không phải lúc nãy vẫn còn tốt sao, bây giờ lại biến thành như vậy rồi?

"Cậu làm sao đấy?" chỉ vừa mới tắt live thôi đã biến thành bộ dạng này rồi.

"Tỷ tỷ~" không tiếp lời nàng, Trương Hân lại tiếp tục kêu lên, giọng nói phát ra đầy nũng nịu.

"A Hân, làm sao, hửm?" từ từ đi về phía người kia, càng lại gần càng cảm thấy có đều không đúng.

Chỉ còn cách hai bước là tới đối phương, cả người nàng liền bị một bàn tay vươn tới kéo về phía trước. Rất nhanh đã an vị ngồi trên chân đối phương. Nàng còn chưa kịp phản ứng người kia đã vùi cả đầu vào cổ nàng, tham lam mà hít lấy mùi hương trên người nàng. Cảm giác nhột ngứa ở cổ khiến Hứa Dương Ngọc Trác có chút khó chịu, nàng nhanh chóng tránh đi sự đụng chạm thân mật.

Trương Hân đang hưởng thụ hương vị ngọt ngào kia thì bỗng bị đẩy ra, gương mặt đã không thể nào đen hơn nữa. Tay bất giác không tự chủ được mà bắt lại người muốn trốn thoát.

Từ lúc đến trung tâm cách ly cho đến nay, gần như cả ôm nàng, Trương Hân cũng không được phép. Còn luôn miệng biện minh là đang ở trung tâm không được như vậy, nếu để người khác bắt gặp thì sẽ không hay. Nàng luôn nghĩ đến vấn đề của người khác nhưng lại chưa nghĩ đến chú kim mao nhà mình sẽ chịu ủy khuất.

Vài hôm trước trong lúc live thế mà dám cùng Phí Thấm Nguyên chơi trò kích thích như vậy. Còn đứng ngay bên cạnh cô nhảy. Trong lúc nhảy lại vô tình đưa mắt liếc nhìn người bên cạnh. Quả thật lúc đó Trương Hân đã làm cho bản thân không chú ý đến nàng hết mức. Nhưng trái tim lại không ngăn được mà nhảy loạn cả lên. Cả người Hứa Dương Ngọc Trác như phát ra một sức hút mê người không thể không khiến Trương Hân đưa mắt nhìn lấy nàng.

Cả người Trương Hân bây giờ đều đã nóng rực lên hết rồi, kìm thì cũng đã kìm lâu lắm rồi. Cứ như vậy thì làm sao mà cô chịu nổi chứ. Người trước mắt rung động lòng người thế kia mà.

"Đừng làm loạn..." vẫn là sức của Hứa Dương Ngọc Trác không đủ để có thể thoát khỏi Trương Hân, vì thế chỉ có thể đàm phán một chút.

"Dương~ cậu có biết bản thân mình câu nhân thế nào không?" âm cuối lại còn thêm một chút sự thiếu kiên nhẫn.

"Ưm..cậu bỏ tớ ra ngay"

Tay của Trương Hân đã bắt đầu chẳng an phận gì rồi. Bàn tay nhẹ nhàng kéo đầu người kia xuống thấp. Không thể chờ đợi nữa mà muốn hôn lên môi nàng. Hôm nay không giống như bình thường mà ôn nhu hôn lấy nàng. Có thêm nhiều một chút cường bạo, cùng chiếm đoạt. Từng chút một cướp đi hơi thở của nàng, Hứa Dương Ngọc Trác như người không biết bơi rơi xuống nước, càng lúc càng cảm thấy khí thở càng không thông. Tay còn của Trương Hân lại chẳng rãnh rổi mà du lượn từ trên xuống dưới. Từ nơi mềm mại kia, lại xuống đến chiếc eo phẳng lì, tiếp tục xuống dưới cho đến nơi mà bông hoa kia đang nở rực.

 [Hân Dương]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ