Bốn mùa bên cậu

600 59 0
                                    

"Oa không khí mùa xuân thật khiến người ta cảm thấy thập phần dễ chịu" ngả người ra phía sau. Cả cơ thể nằm trải dài phía dưới gốc cây.

Hứa Dương Ngọc Trác đầy thoả mãn, thời tiết mùa xuân chính lời thời tiết tốt nhất để nghỉ ngơi.

Cúi người giúp cho nàng nằm thoải mái hơn, Trương Hân không nói gì hết chỉ là kéo người kia nằm lên một chiếc gối nhỏ.

"Cậu lấy đâu ra cái này vậy?" Hứa Dương luôn bất ngờ với những thứ Trương Hân đem theo.

"Lúc nãy trước khi ra ngoài tớ thuận tay bỏ vào thôi" vẫn còn đang loay hoay sắp xếp lại đồ, nhưng lại trả lời Hứa Dương Ngọc Trác rất nhanh.

"Cậu không cần sắp nữa, mau nằm xuống cùng nhau ngắm hoa rơi đi"

Cái người này đúng là cả lúc đi chơi cũng không nghỉ đàng hoàng, cứ lo tới lo lui.

Nghiêng người nằm xuống bên cạnh Hứa Dương Ngọc Trác. Năm nay hoa rơi sớm hơn dự định rất nhiều, xung quanh đã không còn chỗ nữa rồi. Trương Hân cảm thấy bản thân rất may mắn vì đã đến sớm. Bằng không bây giờ chắc chắn đã không có chỗ để ngồi.

"Hoa năm nay thật đẹp nhỉ" ngước nhìn những bông hoa đang theo gió mà đua nhau rơi xuống, Hứa Dương không kiềm được lời khen gợi.

"Đúng vậy rất đẹp" ánh mắt Trương Hân lại chẳng thể nào đặt vào mấy bông hoa đó.

Cậu còn đẹp hơn cả hoa nữa.

Chỉ là ngắm hoa mà đã mất tận một ngày. Coi như một ngày nghỉ của cả hai đã mất rồi đi. Dọc đường về, Hứa Dương Ngọc Trác vẫn luôn nhìn đến những cánh hoa đã rơi xuống đất.

"Trương Hân, năm sau chúng ta vẫn lại cùng nhau đi ngắm hoa đúng chứ?"

"Không chỉ là năm sau, khi nào cậu muốn tớ đều có thể dẫn cậu đi"

Một mùa hoa đã qua đi cũng tựa trưng cho một năm nữa đã bắt đầu. Và chúng ta vẫn còn ở cạnh nhau như ngày đầu.










Thời tiết có chút chuyển biến rồi, không khí cũng bắt đầu nóng dần lên. Có một chú cừu nhỏ bởi vì không chịu được cái nóng của mùa hè, mà cứ nằm lăn qua lăn lại bên chiếc quạt điện.

Thời tiết nóng thế này thật khiến người ta khó chịu đến chết mà.

"A Hânnn ơiii... Tớ nóng quá rồi"

Từ trong bếp đi ra, nhìn thấy nàng như thế Trương Hân cười sủng nịnh. Tay vừa đưa dĩa dưa hấu ngọt vừa mới cắt xong đến bên nàng. Tay còn lại chỉnh chiếc quạt lên mạnh thêm một chút.

"Chúng ta đến biển chơi đi"

"Hở! Cậu nói thật sao?"

"Ừm đúng vậy, tớ đưa cậu đi"

"Yeah!! Tớ đi chuẩn bị"

Một lần nữa ngước mặt lên thì đã không thấy bóng dáng của bạn gái nhỏ nhà mình đâu nữa rồi. Thay một bộ đồ, xuống phía bên dưới nhà lái xe ra trước cửa. Xong hết mọi thứ, Trương Hân chỉ đợi Hứa Dương Ngọc Trác ra liền có thể lập tức đến biển.

 [Hân Dương]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ