"Trương Hân, cậu tránh ra mau lên. Sao lại bám lên người tớ như vậy chứ?" Hứa Dương Ngọc Trác dùng hết sức cũng không đẩy được cái con người đang bám lấy nàng. Nhưng Trương Hân một chút cũng không có ý buông tha.
Phải nói đến mấy tiếng trước, lúc cả hai vừa mới trở về từ phòng tập. Không biết Trương Hân chạm phải mạch hỏng nào, mà mặt thì không cười lấy một cái. Một lát sau lại chuyển biến thành một đại kim mao quấn người. Một mực không buông tha Hứa Dương, nhưng khi nàng hỏi đến thì chỉ lắc đầu im lặng.
"Cậu còn không nói, thì tối nay ngủ ở sofa đi" nàng thật sự tức giận rồi, người này lúc nào cũng vậy chẳng bao giờ chịu nói ra buồn bực.
"A Dương~ cậu đừng đi tập nữa được không~" nghe nói đến ngủ ở sofa thì cuối cùng Trương Hân cũng sợ rồi, không thể không lên tiếng.
"Lại làm sao đấy, tự nhiên lại không cho tớ đi tập nữa"
Không phải tự nhiên mà Trương Hân lại không muốn Hứa Dương đi tập nữa. Chỉ là nguyên nhân có chút khó nói...
Lại không có hồi đáp, không khỏi nhìn lại Trương Hân. Thấy cô đang dần buông mình ra, Hứa Dương có chút dở khóc dở cười. Người này lúc nãy còn nháo nhào một hồi. Bây giờ hỏi nguyên nhân là gì thì lại không chịu nói. Đã chịu buông tha cho nàng rồi nhưng vẫn cảm giác người kia có chút không thích hợp.
"Cậu không cho tớ nguyên nhân thì làm sao tớ có thể báo lại với Mã lão sư được đây?" nên thăm dò cô một chút, thấy mắt Trương Hân đang dần dần rũ xuống thì Hứa Dương biết mình sắp thành công rồi.
"Cậu..."
"Tớ hôm nay ngủ ở sofa" lời nói ra rất chắc chắn.
"Hay cho cậu ngủ ở sofa, có giỏi thì ngủ ở đây luôn đi. Đừng vào phòng tớ ngủ nữa"
Rồi xong, lần này Trương Hân chính thức ra sofa ngủ.
Một mạch đi vào phòng, Hứa Dương chẳng buồn quan tâm tới Trương Hân nữa. Nếu đã nói ngủ ở sofa thì cho cô ngủ ở đó vậy. Hứa Dương Ngọc Trác muốn xem xem Trương Hân còn cứng đầu tới độ nào.
Mấy ngày sau đó thì thật sự Trương Hân đã ngủ ở sofa. Cả ngày vác theo thân xác đầy mệt mõi đến nhà hát. Còn bị đồng đội vài lần nhắc nhở vì không tập trung trên công diễn. Hứa Dương thấy Trương Hân vẫn cứng đầu như vậy thì không khỏi tức giận.
"Một lát nữa về nói chuyện với tớ" bỏ lại một câu nói đơn giản như vậy, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không nói gì thêm xoay người bỏ đi.
Nhìn cũng đủ biết, tiểu tình lữ lại chiến tranh lạnh rồi. Không ai trong nhóm lên tiếng hỏi đến vấn đề này. Chỉ tội Trương Hân, từ lúc Hứa Dương rời đi gương mặt của cô đang dần dần chuyển sắc.
"Chị lại chọc giận Dương tỷ rồi sao?" Lâm Thư Tình rón rén đi đến bên cạnh Trương Hân thăm dò.
"Chị không có chọc cậu ấy, chị...không biết làm sao cậu ấy lại giận rồi.." càng nói càng nhỏ dần, đến cuối Lâm Thư Tình chẳng còn nghe tiếng nói nữa.
Cái này rõ ràng có chọc giận rồi, thế nào lại không có. Nếu không thì sao lại càng nói càng yếu thế thế kia.
"Chỉ cần chị lên tiếng trước thì chắc chắn Dương tỷ bỏ qua. Lần nào cũng để chị ấy xuống nước trước thì không được" Viên Nhất Kỳ đứng một bên vừa chỉnh lại tóc vừa hướng Trương Hân nói.