Càng ngày Ta càng cảm nhận được bản thân đã phải lòng người bạn cùng phòng này mất rồi. Ta càng sợ hãi khi biết sự thật này. Nhưng mọi sự hãi đó liền biến thành sự đau khổ tột cùng của tình yêu đơn phương.
Sau khi công diễn cuối năm kết thúc, cả đoàn người kéo nhau đi ăn. Nếu như theo thường lệ thì chính là Hứa Dương Ngọc Trác cùng Ta ngồi cạnh. Nhưng hôm nay Ta lại cố tình không nghe lời đó mà chọn ngồi đối diện Hứa Dương Ngọc Trác.
"Hôm nay lại muốn đổi phong cách tình lữ giận dỗi sao , mà A Hân ca ca của chúng ta đã ngồi đối diện Dương tỷ rồi.Dương tỷ chị không để ý sao?". Vẫn là không tránh khỏi việc bị đồng đội lấy ra trêu chọc.
Ta nghe thế chỉ ngồi cười cười cho qua. Còn Hứa Dương thì ngược lại. Nàng sẽ không dễ bị đám nhỏ này chọc rồi cho qua dễ dàng như thế.
" Cậu ấy muốn ngồi ở đâu là việc của cậu ấy. Sao chúng ta có thể quản được. Chị là ai mà có thể quản cậu ấy."
"Là bạn cùng phòng 7 năm nha. Có thể quản được chứ sao không?"
"Là bạn cùng phòng thì đã sao. Cuối cùng cũng vẫn là hai cá thể độc lập thôi. Sau này cả hai cũng không chỉ ngồi đối diện mà còn đi hai con đường khác nhau."
Hứa Dương nói xong liền nhướng mài đối với bọn nhỏ gây chuyện kia. Nhưng mấy đứa nhỏ lại không xem lời đó ra gì vẫn tiếp tục bàn lái qua chuyện khác. Như chưa có chuyện gì xảy ra chọc cho Nàng một tầng sinh khí. Còn Ta lúc đó đã không có tâm trạng tiếp tục cười như lúc trước nữa rồi.
'Đúng. Là hai cá thể độc lập, không chỉ ngồi đối diện mà còn đi hai con đường khác nhau "
Lần đó sau khi trở lại Ta muốn bản thân có thời gian suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện. Nên hầu như đều đi sớm về khuya, tránh gặp mặt Nàng. Lâu dần làm cho Hứa Dương cảm nhận được điều không hay.
"Trương Hân chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Ta vừa mới về đến nhà. Chuẩn bị về phòng lại quay trở lại phòng khách.
Không gian thật sự quá ngột ngạt đối với Ta"Cậu không có gì để giải thích với tớ sao?"
Giải thích chuyện gì? Nàng muốn Ta giải thích thế nào đây. Chẳng lẽ nói bản thân đã nhận ra đã yêu nàng. Nên mới trốn tránh mọi sự thật sao?
"Không có gì hết"
Hứa Dương biết Ta đang nói dối. Nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần ra. Nàng chính là muốn ta chính miệng nói ra.
"Thế cậu nghỉ đi "
"Hứa Dương Ngọc Trác...,tớ muốn dừng lại. "
Bước chân quay về phòng của Nàng dừng lại. Xoay người đứng đối diện với Ta. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó. Ta theo phản xạ cái cúi đầu ngày càng sâu. Như đứa trẻ phạm phải lỗi đang chịu phạt.
"Cậu rời đi thì tớ phải làm sao?"
Lần nói chuyện đó là lần cuối cùng hai người nói với nhau. Tối đó đồ của Trương Hân đã được dọn đi. Thông báo rời đoàn cũng được tuyên bố. Không ai biết nguyên nhân rõ là gì.