Chương 10: Hướng dương

657 41 5
                                    

Se Jeong sinh ra tại một làng nông nhỏ tại thành phố Gimje

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Se Jeong sinh ra tại một làng nông nhỏ tại thành phố Gimje.

Vào một ngày hè tháng sáu oi ả, cô bé Se Jeong năm tuổi cùng anh trai là Se Chan trở về nhà sau giờ tan học. Vừa đến đầu ngõ, cô đã nghe thấy tiếng ầm ĩ phát ra từ nhà mình. Hàng xóm từ mấy căn nhà bên cạnh đứng ở cửa, nghiêng hẳn đầu ra ngoài để nghe ngóng. Thấy hai anh em trở về, mọi người đều tỏ vẻ ái ngại, trong mắt đầy sự thương hại.

Cô Lee nhà hàng xóm nhìn hai đứa trẻ, không đành lòng bèn gọi:

"Se Chan! Se Jeong! Hôm nay cô làm bánh xèo ngon lắm, hai đứa vào đây, cô lấy cho hai đứa ăn nhé."

Se Chan khi ấy đã mười hai tuổi, mắt nhìn đăm đăm về nơi vẫn đang đầy tiếng đồ đạc bị ném loảng xoảng rồi quay sang nhìn Se Jeong, lặng lẽ dắt em đi theo cô Lee.

Phải đến một tiếng sau, khi không còn nghe tiếng cãi vã nữa, hai anh em mới trở về nhà. Vừa bước qua cánh cửa, cảnh tượng trước mặt thật tan hoang. Trong nhà la liệt đồ đạc, dường như có bao nhiêu đồ có thể ném được thì đều nằm ở dưới đất. Bà Mi Young, mẹ Se Jeong đang cặm cụi gom những mảnh bát đĩa sứ vỡ trên sàn nhà, một tay cầm theo cuộn băng dính, cẩn thận dính từng mảnh vụn nhỏ. Chỉ có mình bà ở nhà, bố Se Jeong đã rời đi ngay sau trận cãi vã. Hai đứa trẻ vẫn đeo nguyên ba lô, lặng thinh đứng nhìn mẹ mình dọn dẹp.

Bà Mi Young không để ý là hai đứa trẻ đã về, vẫn lúi húi dọn đống đổ vỡ. Bỗng một giọt nước rơi lên mu bàn tay bà, rồi sau đó nối tiếp từng giọt, từng giọt lăn dài trên hai gò má, khi ấy bà mới nhận ra mình đang khóc. Cảm xúc như vỡ oà, bà ném cuộn băng dính trên tay xuống nền nhà, ngồi bệt xuống đất ôm lấy hai đầu gối oà khóc. Đôi vai gầy của bà run lên từng hồi, chiếc áo màu nâu cũ kỹ sờn rách cũng rung theo từng nhịp nức nở. Se Jeong thấy mẹ khóc liền giằng tay ra khỏi tay anh trai, chạy đến bên mẹ, cất giọng nói trong trẻo:

"Mẹ ơi! Mẹ đừng khóc! Mẹ đừng khóc!"

Se Chan không nói gì, chỉ đứng từ xa, luống cuống không biết nên bước tới hay không, cuối cùng cũng chạy về phía mẹ và em gái. Bà Mi Young ôm chầm lấy hai con, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, thấm ướt vạt áo của cả hai đứa trẻ.

Năm Se Jeong sáu tuổi, Se Chan mười ba, bà Mi Young đệ đơn ly hôn. Căn nhà nhỏ xíu được toà xử chia đôi, hai đứa trẻ sống với mẹ. Sau khi hoàn tất thủ tục, người bố thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi ngay, không nói thêm bất kỳ lời thừa thãi nào với con mình, ba mẹ con cùng nhau chuyển đến sống dưới tầng hầm của nhà một người họ hàng xa. Bà Mi Young làm tất cả các công việc có thể để có thể nuôi dạy hai đứa con, cho cả hai anh em đi học. Thế nhưng dù cố gắng đến mấy thì sức một người phụ nữ cũng có giới hạn, cả nhà vẫn phải sống nhờ trợ cấp Chính phủ và Quỹ hỗ trợ trẻ em nghèo. Tuy cuộc sống khá khó khăn vất vả, gia đình lại thiếu vắng người cha nhưng cả Se Jeong và Se Chan đều rất ngoan ngoãn và chăm chỉ.

[FANFIC] CHẦM CHẬM THÍCH EM [SEOPJEONG COUPLE]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ