Đột nhiên, Tiêu Vũ Lương xoay người bước xuống giường còn tiện thể kéo luôn tôi đi xuống.
"Anh đưa em đi đâu vậy?"
"Đến nơi rồi biết." anh dắt tay tôi.
Chỉ thấy chớp mắt một cái mà quang cảnh đã thay đổi, từ một nơi xa hoa lộng lẫy biến thành rách rưới hoang tàn.
Trời tối đen như mực, phải mất một chút thời gian tôi mới nhận ra được chỗ này là đâu.
Chính là Tiêu gia trang.
"..." Không biết là định làm gì đây. Chẳng lẽ Tiêu Vũ Lương muốn tìm cảm giác hoang dã.
Anh quay sang nhìn tôi lắc đầu cười mỉm.
Biểu cảm như vậy là có ý gì? Dám cười nhạo tôi!
"Mọi chuyện đều bắt đầu từ đây." Tiêu Vũ Lương chợt nói.
Tôi vừa muốn hỏi nhưng anh ra hiệu 'im lặng', đưa tay chỉ vào một hướng, tôi nhìn theo.
Có bóng dáng của hai người đang đi vào.
Thấy thế tôi liền định kéo Tiêu Vũ Lương tìm chỗ nấp, chưa đi được đã bị anh kéo ngược về "Chỉ là ảo cảnh thôi, không cần trốn."
Ảo cảnh sao? Tôi tiếp tục xem.
Hai người kia chính là Khả Hân và ba của cô ấy, họ đi qua mà không thèm nhìn đến chúng tôi. Đúng là ảo cảnh rồi.
Có vẻ như lão ba đã say khướt, ông lôi kéo Khả Hân vào trong căn phòng đổ nát.
Đi đằng sau còn có thêm hai con mèo tò mò nữa, tôi bất ngờ khi nhìn thấy họ, Đại Khiêm và Lâm Kiến Thành.
Trong đêm tĩnh lặng tiếng chửi rủa vang lên.
"Mẹ mày là đồ lăng loàn, không biết xấu hổ."
Lão ba thẳng tay đánh vào mặt Khả Hân nghe rõ chan chát, ông tiếp tục mắng.
"Đứa con hoang như mày thật chướng mắt."
"Ba ơi tha cho con!" Khả Hân nằm dưới đất khóc lóc cầu xin, vậy mà ông không hề thương xót.
Vậy là sao?
Tôi quay sang Tiêu Vũ Lương cầu giải thích.
Anh ấy chỉ cần nhìn thoáng một cái đã hiểu ý, anh từ từ giải đáp: "Cô ta là kết quả tình yêu giữa mẹ cô và người tình cũ, còn ông ta chỉ là người thay thế. Sau này chuyện đổ vỡ thì..."
Hóa ra là như vậy, chẳng trách ông lại hung tợn đến thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trút giận hết vào người đứa con gái mình nuôi nấng từ nhỏ thì có phần quá đáng đi.
Cô bé Khả Hân càng cầu xin thì lão ba càng tức giận hơn, ông ta tháo bỏ thắt lưng quần.
Cần gì phải tàn bạo như vậy chứ!
Nhưng dây thắt lưng lại bị vứt đi.
Không phải... Không lẽ...
Tôi khẩn trương chạy vào cứu cô bé, vốn muốn đẩy ông ta ra nhưng không được, tôi đi xuyên qua ảo ảnh của họ.
Đáng giận hơn nữa là hai người kia rình rập biết toàn bộ sự việc, vậy mà không hề cứu giúp cô gái đáng thương.
"Hai người còn đứng đó làm gì? Mau cứu cô ấy đi!" mặc dù biết họ không nghe thấy nhưng tôi vẫn hét lên.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic] Trốn Tìm - Vũ Nhật Câu Tăng
Mystery / Thriller❌⚠️❌ CẢNH BÁO ❌⚠️❌ 1. Fic đam mỹ có ít H, có yếu tố tâm linh, cân nhắc trước khi xem 2. Fic được viết dưới sự yêu thích Cp Lương Hy, mong mn ủng hộ.