Chap 2

1.9K 170 6
                                    

Tôi luôn canh cánh trong lòng cái người trong ảnh kia, bắt buộc tôi phải lục tìm trong trí nhớ...

A! Thì ra cái người trong ảnh kia là Tiêu Vũ Lương, thảo nào lại cảm thấy quen mắt đến thế. Nhắc đến lại cảm thấy đáng tiếc thay anh ta a, vừa có tiền, mặt lại đẹp nhưng không có số hưởng...

Vừa đi vừa nghĩ lung tung, tôi cũng về đến nhà rồi. Kiểm tra vết thương trong lòng bàn tay cũng không có gì nghiêm trọng. Chuẩn bị xong quần áo tôi lao thẳng vào phòng tắm, mồ hôi cứ dinh dính trên da làm tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.

Ngâm mình trong bồn nước nóng vẫn là thoải mái nhất, tôi vẫn còn muốn ngâm thêm ít phút nữa nhưng trời cũng đã khuya rồi còn ngâm tiếp nữa chắc chắn sẽ bị cảm, tôi không thể không bước ra khỏi nơi thần tiên này a.

"Ể???"

Chẳng phải lúc nãy tôi đã chuẩn bị quần áo sẵn rồi sao? Hay là tôi đã nhớ lầm rồi chăng? Chẳng lẽ tôi bị mắc bệnh hay quên???

Với lấy chiếc khăn quấn tạm rồi bước ra phòng tắm, trong đầu tôi vẫn hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi.

"Ha, thì ra là để trên giường!"

Tôi tự cười nhạo chính bản thân mình, đúng là mắc bệnh đãng trí thật rồi.

Trong phòng cũng chỉ có mình tôi, cũng chả có ai thèm nhìn, thôi thì cứ tại đây mặc bừa vào. Một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần short. Nhìn lại thời gian cũng đã gần 2 giờ sáng, tôi leo lên chiếc giường mềm mại, được kéo thẳng lưng mới thoải mái làm sao!

Sực nhớ ra chiếc đồng hồ quả quýt cổ, tôi thường mang nó theo bên người, lục tìm trong đống đồ bẩn thì không thấy đâu, kể cả mọi ngóc ngách cũng không có. Đó là di vật của ông nội để lại, nếu làm mất nó tôi biết phải ăn nói thế nào!?

"Có khi nào mình đánh rơi ở Tiêu gia trang rồi không?"

Vội lấy chiếc điện thoại, ánh đèn flash nhỏ nhoi cũng đủ để tôi soi sáng dọc đường đi. Vào giờ này, mọi nhà đều đã đóng cửa tắt đèn, tôi đi ngang qua một ngôi nhà làm cho chó nhà họ sủa lên inh ỏi. Nơi nông thôn này không như ở thành thị đèn đường sáng rực, cách mỗi một khoảng đường dài mới có một cây đèn thấp bé loe loét vừa đủ chiếu sáng một khoảng nhỏ.

Đêm khuya sương mù nổi lên, nhiệt độ trong không khí lạnh dần đi, mọi thứ trong tầm mắt đều bị ẩn trong lớp sương mù dày đặc.

Cúi thấp người mò tìm theo từng bước chân. Tôi hơi hối hận vì lúc ra ngoài không kịp mặc thêm quần áo, hiện tại tay chân gần như đông cứng thành nước đá. Tôi ma sát hai tay, mắt mở thật to cố gắng tìm thêm chút nữa.

Nếu không tìm được thì phải làm sao?

Không, Nhất định phải tìm được! Nhất định phải tìm được!

Lúc này tôi gấp đến độ nước mắt đều muốn trào ra, có thể tưởng tượng được khuôn mặt của tôi bây giờ chắc là giống như một con thỏ mắt đỏ mũi đỏ, nếu có người nhìn thấy chắc họ sẽ cười tôi đến lộn ruột.

Đã đến trước cửa Tiêu gia trang rồi, nhưng mà chiếc đồng hồ vẫn chưa thấy đâu. Bỗng...

Trong màn đêm thanh vắng, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, tôi còn nghe thấy âm thanh vọng nhỏ từ bên trong.

[Fanfic] Trốn Tìm - Vũ Nhật Câu TăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ