Chap 3

1.9K 157 0
                                    

Một đêm dài ngủ ngon giấc, tôi cũng không thể đánh bại được chiếc đồng hồ sinh học, bởi thói quen dậy sớm.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy tôi cảm thấy rất khoẻ khoắn, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống mức bình thường. Về giấc mơ đêm qua... Tôi lại không nhớ được gì...

Tôi biết, dù có ngồi nghĩ nát óc cũng sẽ không có manh mối gì. Các nhà thần kinh học có nói: "Chúng ta có xu hướng quên ngay những giấc mơ, và hiếm khi có người nhớ về nó".

Vì vậy, nếu đã quên thì cho quên luôn đi. Hiện tại, tôi cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, rất muốn đến trường. Vội vàng chạy đi chuẩn bị.

...

Nhìn thấy tôi có mặt tại lớp, cả bốn cậu trai kia đều rất ngạc nhiên, chắc là ngày hôm qua bị bộ mặt tái mét của mình doạ sợ mất đi. Tôi còn định sẽ nghỉ một ngày dưỡng bệnh, nào ngờ ngủ một đêm bệnh nặng cũng biến thành không.

Từ đầu buổi đến cuối buổi, ba người chúng tôi trò chuyện rôm rả, chỉ riêng Tiểu Lý và Triệu Bá chẳng nói câu nào. Bình thường Tiểu Lý đã ít nói nên không có gì là lạ, còn Triệu Bá lúc này lại thừ người ra đó không biết là đang nghĩ gì?

Tuy cùng lứa tuổi, nhưng cậu ấy có vẻ trưởng thành, cương trực hơn chúng tôi rất nhiều.

Thấy cậu ta lại ngồi im lặng, tôi dùng khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh là Lâm Kiến Thành, hất cằm ra hiệu về một hướng. Cả đám cũng nhìn theo...

Triệu Bá ánh mắt hờ hững nhìn ra cửa sổ như đang trông ngóng điều gì.

Lâm Kiến Thành bước tới với vẻ châm chọc.

"Nè, làm sao vậy? Mặt mày ủ rũ, thất tình rồi sao?"

Triệu Bá lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ nở một nụ cười chẳng mấy vui vẻ, "Không sao, không có chuyện gì đâu."

"Cậu lừa ai chứ, chẳng phải bạn gái cậu nghỉ học mấy ngày nay sao?" Lâm Kiến Thành nói.

Chúng tôi đều quen biết với cô bạn gái kia của Triệu Bá. Cô bé học ở lớp dưới, người giỏi giang lại nhu mì, có chút nhan sắc. Phải công nhận là hai người họ rất đẹp đôi.

"Chắc là cô bé bị bệnh thôi. Hay là tan học chúng ta cùng nhau tới nhà cô ấy xem thế nào." Tôi đề nghị.

Sau một hồi im lặng, Tiểu Lý là người lên tiếng đầu tiên.

"Xin lỗi, tớ... Không đi đâu."

"Tôi cũng không đi."

Sau đó là đến Đại Khiêm, giờ mới thấy hai anh em nhà này hơi lạ, thường thường họ rất thân thiết hôm nay mỗi người một chỗ, chắc là lại cãi nhau rồi. Anh em cãi nhau là chuyện thường tình, hết một ngày hai cậu ấy sẽ làm huề nhau cho xem.

Tôi nhìn qua Lâm Kiến Thành, tên này thích xem náo nhiệt chắc sẽ đi cùng.

"Rất tiếc, tôi có hẹn trước rồi, hai cậu đi đi."

Tôi cho hắn một cái liếc, nghĩ bụng tại sao hôm nay đứa nào đứa nấy đều kỳ kỳ quái quái thế nào ấy!?

Buổi chiều, cuối cùng cũng hết tiết học. Chào tạm biệt ba cậu kia, tôi và Triệu Bá đi đến nhà bạn gái cậu ta.

[Fanfic] Trốn Tìm - Vũ Nhật Câu TăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ