Mấy ngày nay ăn không ngồi rồi khá là nhàm chán. Nói mấy ngày nhưng thật ra đó cũng chỉ là do tôi phán đoán dựa trên đồng hồ sinh học mà thôi.
Ở đây lúc nào trời cũng tối mịt, ngẩn đầu lên nhìn bầu trời chung thuỷ chỉ có một màu đen.
Đứng trên tường thành cao ngất ngưởng, xem những linh hồn bay qua lượn lại còn khá hơn là ngồi một chỗ suy nghĩ lung tung.
Ngoài kia nhà cửa có lớn có nhỏ giống như trên trần gian, người mặt lạnh thì đông tấp nập. Thì ra sau khi chết họ vẫn sẽ sinh hoạt như lúc còn sống.
Trước khi trông thấy quang cảnh bên ngoài, tôi tưởng tượng nó sẽ âm u đáng sợ lắm. Nhưng thật ra cũng không đáng sợ là mấy, mỗi nhà đều treo đèn lồng.
Lạ là, thường thì lồng đèn tang sẽ có màu trắng, còn ở đây họ treo màu đỏ...
"Em nói không thích nên tôi kêu họ đổi thành màu đỏ." Một đôi tay xuất hiện ôm choàng lấy tôi từ phía sau, làm gì có ai khác ngoài Tiêu Vũ Lương. Trong cung, những người hầu giấy kể cả những vong hồn nhìn tôi một cái còn không dám huống chi là đụng chạm. Chắc là do nhận lệnh từ ai đó.
Tôi gãi đầu "Em có nói sao?"
"Tất nhiên là có."
Sao mình không nhớ gì nha!?
Không sao, màu đỏ đẹp, màu đỏ tốt!
"Tôi phải đi xử lý công vụ rồi." Ôm thoả mãn rồi anh mới thả ra, xoay tôi lại đối diện với anh.
"Tiểu cẩu cẩu không được chạy lung tung, không được đi quá xa, nhất là ra ngoài, rất nguy hiểm. Biết chưa?" anh căn dặn.
"Em biết rồi! Anh mau đi đi." Lần nào đi anh ấy cũng phải dặn dò tôi như thế, tôi đã thuộc nằm lòng rồi.
Anh quay mặt sang một bên, rồi chỉ vào má, "Muốn thơm thơm."
Tôi đi! Anh ta không cần thể diện nữa sao?
Không sợ cấp dưới cười nhạo 'Một vị Minh Vương lại đi làm nũng!' sao?
Tôi bất đắc dĩ chồm lên hôn anh, thay vì hôn má thì anh ấy quay mặt lại đổi thành hôn môi. Vẫn chưa đủ, anh giữ tôi lại để nụ hôn sâu kéo dài thêm chút nữa. Để rồi tôi ngượng chín cả mặt.
Trong lúc tôi đang bận ngại ngùng thì anh ấy đã đi mất dạng.
Ở dưới này cũng phải làm việc nha, tới giờ Tiêu Vũ Lương sẽ đến Minh Điện, nghe nói là tuyên án, phân xử gì đó cho những linh hồn.
'Ể! Hay là mình đi xem anh ấy làm việc~' chỉ mới nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Mặc dù không biết đường.
Tôi tiện tay cầm theo một chiếc đèn lồng.
...
Quanh đi quẩn lại vài vòng, tôi cũng không thể xác định được mình đang ở đâu. Không thể tưởng tượng nổi cung điện rộng lớn mức nào.
Sao không có bóng ma nào để mình hỏi đường hết vậy?
"Minh Hậu!" Một bóng trắng nhảy ra.
"Woa___ Dọa chết tôi rồi!" tôi vội trấn an trái tim sắp nhảy ra ngoài của mình. Mà giờ tôi là một linh hồn thì làm gì có tim!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic] Trốn Tìm - Vũ Nhật Câu Tăng
Misteri / Thriller❌⚠️❌ CẢNH BÁO ❌⚠️❌ 1. Fic đam mỹ có ít H, có yếu tố tâm linh, cân nhắc trước khi xem 2. Fic được viết dưới sự yêu thích Cp Lương Hy, mong mn ủng hộ.