Chương 20

135 6 0
                                    

Thẩm Nguy chống qua trận ù tai hoa mắt phụ tải áp chế mang tới này, năng lượng chữa trị trong cơ thể chữa thương cho cậu, Triệu Vân Lan thấy cậu không suy yếu như vậy nữa, buông lỏng tay ôm Thẩm Nguy ra. Triệu Vân Lan lui ra phía sau vài bước, nhắm hai mắt, hai tay tạo thành chữ thập, thần sắc gương mặt chăm chú, phong ấn màu vàng hiện ra giữa chân mày anh. Anh ngưng thần tụ khí, cứng rắn trùng kích phong ấn, thần lực Côn Luân nghe theo triệu hoán của chủ nhân, đột phá gông cùm xiền xích. Đau đớn lớn như lưỡi dao sắc bén từ giữa đỉnh đầu chém ra thân thể, sức mạnh bá đạo bành trướng chảy khắp cả người

Vô số năng lượng màu vàng quấn quanh người Triệu Vân Lan, ánh sáng từ yếu tới mạnh, cuối cùng hóa thành ánh sáng trắng đẹp mặt. Núi bị bóng tối bao phủ vô tận, nghênh đón một giây sáng nhất trong mấy vạn năm. Nhưng cũng chỉ là trong giây lát như vậy, ánh sáng mạnh biến mất, bầu trời đen nhánh bị một bó ánh sáng vàng xé rách. Một bóng người trong đó hạ xuống, tắm trong ánh sáng mà tới

Là sơn thánh đất hoang, Côn Luân thần quân

Triệu Vân Lan đã thay đổi bộ dáng. Anh mặc quần áo thanh sam, màu sắc như mưa bụi màn trời, lại như núi xa sâu thẳm, khiến người nhìn liền rơi vào tầng tầng lớp lớp không biết chỗ nào. Tóc dài đen như mực như thác nước tản ra sau đầu, áo dàn rộng lớn và vạt áo phiêu diêu bay lượn, như ngọn lửa màu xanh hóa ở trong gió. Dưới lông mày, một đôi mắt thâm trầm hờ hững, nhìn sang khiến người thấy khó quên, say mà thất thần. Mũi cao thẳng, môi như ráng đỏ, ria mép biến mất, cằm trơn bóng, góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn mỹ. Dung mạo của anh có chút xa vời, quanh quẩn khiến người không chân thật khó có thể nhớ và miêu tả

Phong thần tuấn lãng, thanh lãng cao ngất. Khí phách phong tư của Côn Luân quân, mấy vạn năm từ lúc trời đất khai sinh tới bây giờ, không ai sánh bằng

Triệu Vân Lan quay về một vạn năm trước, Thẩm Nguy biết Côn Luân quân cậu năm đó gặp là Triệu Vân Lan. Thẩm Nguy trong lòng thực ra vui mừng, với cậu mà nói, từ đầu tới cuối đều là Triệu Vân Lan, cũng chỉ có Triệu Vân Lan. Thẩm Nguy lúc đó từng có suy đoán, vì sao vẻ ngoài của Triệu Vân Lan và Côn Luân quân giống nhau, vì sao chỉ có Triệu Vân Lan đụng vào thánh khí mới có phản ứng, vì sao vạn năm nay Thẩm Nguy tìm khắp ba giới cũng không thấy Triệu Vân Lan, vì sao hết lần này tới lần khác lúc ba giới đại loạn, Triệu Vân Lan là Trấn Hồn lệnh chủ. Triệu Vân Lan rất có khả năng là sơn thánh đất hoang chuyển thế

Hóa ra tất cả luân hồi đều có vô số nhân quả. Ánh sáng vạn năm thấm thoát, gặp lại vẫn là người cũ đã lâu không gặp

Côn Luân quân chắp tay hạ xuống từ không trung, mũi giày tuyết trắng dưới thanh sam thấp thoáng đi từng bước một, từ mỗi chỗ bước qua liền thần kỳ không gì sánh được nở ra một bông sen trắng trên đất hoang vắng cắn cỗi, đây mới thực sự là từng bước sinh sen. Mỗi một hơi thở đều rực rỡ tỏa sáng, trong hành động tiêu sái tới cực điểm

Thẩm Nguy suy đoán trong lòng lại có nghi hoặc mới, Triệu Vân Lan đời này sao lấy lại được thần lực, thức tỉnh thần cách ? Sau đại chiến có bao nhiêu chuyện cậu không biết ? Giữa lúc suy nghĩ lưu chuyển, Triệu Vân Lan đã đi tới trước người, anh giơ tay đặt lên lưng Thẩm Nguy, thần lực Côn Luân màu vàng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Thẩm Nguy, chỉ trong chốc lát liền vuốt lên đau đớn bên trong. Thẩm Nguy ngước mắt nhìn Triệu Vân Lan, ánh mắt Triệu Vân Lan nhìn lại cậu, ôn nhu như vậy, Thẩm Nguy không kìm lòng được, cậu lẩm bẩm nói, "Côn Luân...." Thần trước mắt thanh y tóc dài, nụ cười khiến trời đất mất sắc, anh nói, "Tôi ở đây."

[Lan Nguy] [Trấn Hồn đồng nhân] Tham sống sợ chếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ