Chương 2

346 16 0
                                    

Triệu Vân Lan ngồi ở giường nhìn người nằm trong chăn. Thẩm Nguy được Triệu Vân Lan thay quần áo, vết thương trên mặt, trên người và vết máu cũng được xử lý sạch sẽ. Thẩm Nguy còn đang hôn mê, Triệu Vân Lan cầm tay cậu, tay cậu lạnh như một miếng băng

Triệu Vân Lan lại là một trận lòng đau như cắt

Suy nghĩ lướt đi rất xa, không biết bao lâu trước, đôi tay này cũng mềm mại có nhiệt độ, tuy nhiệt độ thấp hơn người bình thường một chút, nhưng tuyệt không giống như bây giờ. Đôi tay này, từng nấu thuốc, nấu cháo cho anh, cũng vì thế giới này mà từng cầm bút, cầm đao. Suy nghĩ quay về trước mắt, anh ôm cậu về tới nhà thế nào, tay run rẩy lau đi vết máu trên mặt, khóe miệng cậu thế nào. Làm thế nào cởi áo, thấy ngực cậu máu thịt không rõ thế nào. Nhìn tận mắt băng trùy đâm ác như vậy, sâu như vậy, máu tươi dường như trong nháy mắt phun ra nhiễm đỏ quần áo. Thẩm Nguy lúc đó hẳn là đau đớn bao nhiêu ? Anh không dám nghĩ tới

Từng cảnh tượng hiện lên, Triệu Vân Lan tim đau như dao cùn cắt vào, bị lăng trì thảm thiết

Triệu Vân Lan nhớ tới thần lực của Côn Luân trong thân thể. Ký ức kiếp trước của Côn Luân nói cho anh biết, thần lực có thể chữa thương cho Thẩm Nguy. Vì vậy Triệu Vân Lan thử điều động thần lực trong thân thể, nhưng cỗ sức mạnh cường đại bá đạo như bị phong ấn, anh có thể sử dụng rất ít. Triệu Vân Lan không rảnh suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong đó, thần lực ở lòng bàn tay ngưng tụ thành ánh sáng màu vàng, bàn tay bao trùm vết thương trên người Thẩm Nguy. Một lát sau, vết thương biến mất, da thịt khôi phục như ban đầu. Những vết thương ngoài da và máu ứ đọng không nghiêm trọng lắm, Triệu Vân Lan đem từng cái chữa hết, chỉ có vết thương nặng chỗ ngực chỉ cầm máu, mặc anh cố gắng thế nào, không có một chút dấu hiệu khôi phục. Triệu Vân Lan thở dài một hơi, kết quả này không tính là ngoài ý muốn, băng trùy là tu vi cả đời của Dạ Tôn, là tà vật chí âm chí hàn. Vết thương của Thẩm Nguy lại ở ngực, cậu bây giờ năng lượng hoàn toàn biến mất, Triệu Vân Lan có thể đem vết thương này cầm máu đã là may mắn, cách chữa hết sợ rằng còn phải đi tìm


Cửa phòng mở ra, là mọi người sở điều tra đặc biệt, bọn họ yên lặng đứng phía sau Triệu Vân Lan. Triệu Vân Lan trầm mặc một lúc, anh nói, "Sơn thánh Côn Luân thần quân trong ghi chép thượng cổ bí văn, là kiếp trước của tôi. Tôi tiến vào đèn Trấn Hồn, thu được thần lực cũng thức tỉnh ký ức." Anh quay đầu, nhìn về phía bọn họ, "Đừng đem chuyện tôi tiến vào đèn Trấn Hồn nói với Thẩm Nguy. Đồng ý với tôi, được không ?"

"Nhưng, lão Triệu, anh...." Chúc Hồng biết tâm tư của Triệu Vân Lan, anh sợ Thẩm Nguy biết, sẽ không tiếp nhận được kết quả cuối cùng cậu vẫn không thể cứu Triệu Vân Lan, không tiếp nhận được Triệu Vân Lan phải chịu nỗi khổ lửa mạnh đốt cháy. Anh sợ cậu sẽ khổ sở, sẽ thống khổ

"Coi như tôi xin mọi người." Trong giọng nói của Triệu Vân Lan mang theo khẩn cầu. Anh là một người kiêu ngạo bao nhiêu, cũng chỉ có vì Thẩm Nguy mới có thể như vậy. Bọn họ không thể làm gì khác là đồng ý. "Mọi người nói với Thẩm Nguy, là công đức trên người cậu ấy, là chính nghĩa, thiện lương của cậu ấy làm bấc đèn, đốt đèn Trấn Hồn, cứu thế giới này. Cậu ấy lấy năng lượng bản thân đổi mới có thể được tứ thánh khí mang về. Cứu cậu ấy."

[Lan Nguy] [Trấn Hồn đồng nhân] Tham sống sợ chếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ