Chương 6

207 11 0
                                    

Ánh nắng đầu tiên buổi sáng xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu vào trên giường, chiếu xuống một chuỗi điểm ánh sáng màu vàng. Triệu Vân Lan tỉnh lại, thấy Thẩm Nguy còn đang ngủ yên trong lòng mình. Trong đầu anh hiện ra bộ dạng của Thẩm Nguy lúc bọn họ mới gặp trong đời này. Thẩm giáo sư đã từng như tiểu long bao, gò má trắng mềm trở nên đường cong rõ ràng, không đổi là tuấn mỹ như vậy. Cậu gầy rồi, Triệu Vân Lan nhớ lại cậu đã từng ngày đêm mưu đồ, thổ huyết bị thương, vơ vét năng lượng, đau lòng và hối hận như thủy triều trướng lên không dứt. Triệu Vân Lan hận mình lúc đó vì sao yếu ớt như vậy, không che chở được người anh đặt trong lòng. Bất quá bây giờ anh có thần lực trong người, người và chuyện của thế giới này đều đừng mơ làm tổn thương Thẩm Nguy một chút. Bây giờ anh có năng lực bảo vệ cậu

Gương mặt Thẩm Nguy chôn ở hõm vai Triệu Vân Lan, một tay ôm cổ Triệu Vân Lan, một tay vịn vai anh, một chân còn khoác lên bên hông anh, nửa người Triệu Vân Lan không thể động đậy. Anh nhìn bộ dạng Thẩm Nguy ngủ, điềm tĩnh mà nhu hòa, cùng tư thế ngủ dương nanh múa vuốt dưới chăn của cậu một chút cũng không liên hệ. Triệu Vân Lan kéo môi không tiếng động cười, mặt mày đều cong cong. Buổi sáng như vậy là cảnh tưởng trong tưởng tượng của anh, ngủ tới tự nhiên tỉnh lại trên giường quen thuộc trong nhà mình, mà người bên cạnh là người mình thích còn đang ngủ yên. Anh có thể lén hôn một cái trên trán đối phương. Anh nghĩ như vậy cũng làm như vậy

Ria mép hơi cứng nhẹ nhàng chọc vào trán trơn bóng

Người trong lòng dường như nhận ra xúc cảm ở trán mà tỉnh lại. Thẩm Nguy chớp đôi mắt xinh đẹp của cậu, ánh mắt tỉnh lại mang theo chút mơ hồ vừa tỉnh ngủ, cậu thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của Triệu Vân Lan, sau đó phản ứng kịp khoảng cách hai người gần tới có thể trao đổi hơi thở, Thẩm Nguy theo bản năng muốn trốn ra phía sau. Lúc cậu chuẩn bị động tay chân mình một chút mới phát hiện tư thế của mình quấn trên người Triệu Vân Lan kỳ quái mức nào khiến người suy nghĩ mặt đỏ tim đập nhanh, tay chân Thẩm Nguy đều cứng lại. Cậu bây giờ thầm muốn quay về tối qua đánh tỉnh mình dán lên người Triệu Vân Lan. Tay cậu ôm Triệu Vân Lan dán sát với da thịt ở cổ đối phương, nhiệt đô cơ thể xuyên qua lòng bàn tay truyền tới, đầu ngón tay Thẩm Nguy phảng phất đụng vào lửa, hơi nóng bừng một đường đốt tới ngực. Chân cậu còn khoác lên hông Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy chỉ cần nhúc nhích, đùi cậu liền không thể tránh khỏi cọ tới.... một vị trí lúng túng của Triệu Vân Lan khiến cậu tiến thoái lưỡng nan, Thẩm Nguy đỏ mặt, không biết làm sao nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Vân Lan

Triệu Vân Lan cũng nhìn chằm chằm Thẩm nguy, anh thấy phản chiếu của mình trong đôi mắt trong suốt kia, trong khoảng thời gian ngắn, tim đập như nổi trống. Sớm liền không phải là thiếu niên ngây thơ, động tâm thuần túy như vậy cũng chỉ lúc đối mặt với Thẩm Nguy mới có thể không kiềm chế được mà xuất hiện. Thẩm Nguy chính là khiến anh mê muội vạn nghìn lần, không có cách kiềm chế, khó có thể kìm nén, cuối cùng hoàn toàn rơi vào tay giặc, cúi đầu xưng thần như vậy. Triệu Vân Lan đương nhiên biết Thẩm Nguy ôm mình là vì sau khi bị thương, thân thể sợ lạnh, nhưng mỹ nhân đỏ tai vẫn khiến anh nổi lên tâm tư xấu. Triệu Vân Lan nắm hông Thẩm Nguy, xoay người đem cậu đặt ở dưới thân. Anh hai tay chống bên cạnh Thẩm Nguy, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm đỏ ửng trên mặt Thẩm Nguy

[Lan Nguy] [Trấn Hồn đồng nhân] Tham sống sợ chếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ