Chương 133: Âm mưu

36 5 0
                                    

Edit: Quân Ly

Bà hất Phật châu trong tay hắn ra, Phật châu rơi xuống đầy đất, Vô Thanh mở mắt ra nhìn bà.

"Ta không ăn thịt."

"Ngươi không ăn cũng phải ăn!"

Hai mắt Triệu Vân Cầm như muốn phun lửa! Bà hạ lệnh để hạ nhân đem đồ ăn mới để trên bàn, lạnh lùng nói với hắn!

"Khi còn nhỏ không phải ngươi đã nói sao? Ngươi không muốn làm hòa thượng, hiện tại ta cho ngươi cơ hội, ngươi ăn cho ta!"

Vô Thanh nghe vậy quật cường nhìn bà, cặp mắt sạch sẽ tràn đầy phẫn nộ và trào phúng, cuối cùng biến thành cười lạnh.

"Chính là ai nói, nếu ta không làm hòa thượng thì rất dễ bị bại lộ? Là ai nói thân phận của ta chỉ có ở chùa mới có thể sống? Vì sao khi ta đã quen làm hòa thượng, ngươi lại muốn tới kéo ta rời bỏ cửa Phật?"

Triệu Vân Cầm không nghĩ tới Vô Thanh sẽ phản bác, hơn nữa...... Còn phản bác đến mức bà không còn gì để nói, bà trầm mặt xuống kêu hạ nhân ra ngoài,

"Các ngươi ra ngoài hết đi."

"Vâng."

Đám hạ nhân vội vàng cáo lui, Triệu Vân Cầm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, biểu tình có chút buồn bã.

"Quân nhi, chuyện này cũng không thể trách ta......"

Bà bất đắc dĩ nói,

"Ngươi và Văn Cơ giống nhau như đúc...... Ở trong chùa người ta sẽ không dám nói gì, nhưng nếu ở bên ngoài người nhìn chằm chằm ta sẽ theo dõi ngươi. Cho nên trừ bỏ để ngươi ngốc ở chùa ta cũng không còn biện pháp khác."

Văn Cơ hòa thượng, bên ngoài là sư phụ Vô Thanh, nhưng sự thật Văn Cơ là phụ thân Vô Thanh!

Vô Thanh nhắm mắt lại, 

"Người đi ra ngoài đi, trước khi sư phụ chết ta đã đồng ý với người sẽ không nhập thế, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta cũng sẽ không hoàn tục."

Triệu Vân Cầm không nghĩ tới trước khi Văn Cơ chết, vì bà còn bức Vô Thanh lập lời thề như vậy, biểu tình liền trở nên có chút cứng đờ.

"Hắn...... Hắn còn nói cái gì?"

Lúc trước khi Văn Cơ chết, Triệu Vân Cầm cũng không tới thăm cho nên không biết, nhiều năm như vậy bà cũng không dám hỏi.

Vô Thanh cười lạnh, 

"Nói gì, thì làm sao? Người là Thái Hoàng Thái Hậu cao cao tại thượng, hắn là Văn Cơ đại sư đức cao vọng trọng, hai người đã định là không thể liên quan."

"Quân Nhi!"

"Đừng gọi tên này của ta!" 

Vô Thanh nhắm mắt lại, ngữ khí lạnh băng, 

"Trên đời này, chỉ Vô Thanh lúc sinh ra không hề khóc, không có Văn Quân."

Vô Thanh lúc này quyết tuyệt cũng đau đớn Triệu Vân Cầm, có lẽ bà đối với Văn Cơ cũng không phải tuyệt tình như Vô Thanh nghĩ.

"Thôi...... Ngươi tự nghĩ lại đi!" 

Triệu Vân Cầm ra cửa còn nói thêm, 

"Lúc nữa ta sẽ cho người đưa chút thức ăn chay tới, ngươi đừng cứ ngoan cố không chịu."

[EDIT] Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ