Chương 07

382 35 0
                                    

Y/n trầm mặc một lúc, cô ngó lơ ánh mắt chờ mong của Haruto, nói: "Tôi không rảnh để buôn chuyện với cậu, cậu tìm người khác đi."

"Vì sao?" Haruto khó hiểu hỏi.

Y/n đứng dậy, liếc mắt nhìn Haruto, "Không phải ai đi học cũng chỉ để chơi bời giống cậu. Nếu cậu muốn tìm người thích trêu đùa thì đi tìm thầy bảo đổi vị trí đi."

Y/n nói xong, cô cầm cặp sách, đứng dậy rồi đi thẳng ra cửa.

Haruto nhìn cô, nói thầm: "Nếu đổi được thì tôi đã đổi từ lâu rồi, còn chờ tới hôm nay hả?"

Chuyện cậu ngồi cùng với người đứng đầu lớp này không thể là do thầy chủ nhiệm nghĩ ra được, mà mẹ cậu lại vui vẻ như thế, nhìn qua đã biết là do ai làm rồi.

Nói cách khác, cậu không thể đổi vị trí ngồi được.

Trong lớp còn mấy bạn ở lại trực nhật, Haruto thở dài, chuẩn bị về nhà.

Hôm nay Sungmin đi công tác về, nghe vợ nói chuyện Haruto đổi chỗ ngồi, ông khịt mũi coi thường, vì ba Watanabe cảm thấy thằng oắt con nhà mình không thể thay đổi được.

Lúc Haruto về nhà thì cũng đến giờ cơm, cậu ủ rũ chào, "Mẹ ơi con về rồi này."

Mary từ phòng bếp đi ra, cười nói: "Chuẩn bị ăn cơm rồi đấy, con đi rửa tay đi."

Trên bàn ăn, Sungmin hỏi chuyện ở lớp, Haruto thờ ơ trả lời qua loa, nhìn qua trông rất chán nản.

"Con làm sao thế?" Mary lo lắng nhìn cậu.

Haruto thở dài: "Mỗi ngày ở lớp đều rất chán, lại không biết nói chuyện với ai, đi học mà như ngồi tù vậy." Cậu cảm thấy một ngày trôi qua như kiểu 1 năm.

Mary hiểu ý con trai mình, bà nói: "Nói chuyện ít thôi, tập trung học hành đi."

"Học nhiều thì có ích gì chứ?" Haruto lẩm bẩm nói.

Ba Watanabe nghe thế, ông đập đôi đũa xuống bàn, vẻ mặt tức giận nhìn cậu, "Con không học thì sau này muốn làm gì? Đi ra công trường làm công nhân hả? Đừng hòng nghĩ đến chuyện tốt nghiệp cấp 3 thì ba cho con đi du học, con học hành như thế thì đi đâu cũng như nhau cả."

"Con không muốn đi du học mà." Haruto hừ một tiếng.

"Cả ngày chỉ biết chơi bời vớ vẩn, con cứ như thế còn không chắc tốt nghiệp cấp 3 đâu, mai sau sao ba giao công ty cho con được?" Ba Watanabe lườm cậu.

"Con không muốn phải thừa kế công ty của ba." Haruto nhỏ giọng nói.

Sungmin mắng cậu: "Vậy con đừng mong sẽ trông cậy vào ba, tự đi kiếm tiền đi."

Thấy hai cha con chuẩn bị cãi nhau, Mary nhanh chóng ngăn lại.

Bà nghĩ một lúc rồi nhìn Haruto: "Có phải con thấy đi học rất chán, không biết nói chuyện với ai đúng không?"

"Vâng." Haruto thật lòng nói.

Mary khẽ cười, "Vậy thì thế này đi, mẹ không cần con điểm cao chót vót, chỉ cần kì thi tháng này con nằm trong top 25 thì sẽ bảo thầy đổi chỗ cho con."

Haruto bắt đầu do dự.

"Top 25 cũng không cao lắm, chỉ cần con cố gắng thì sẽ làm được thôi, mẹ sẽ cho thêm tiền tiêu vặt nữa. Thế nào? Tính qua tính lại con vẫn được lời mà?" Mary cong môi cười.

[Haruto×Y/n](Chuyển ver)Em cười gió khẽ thổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ