Mục Lăng Thành vớt mì ra, đổ nước canh vào rồi bưng ra bàn ăn, sau đó kêu Tưởng Nam Khanh đang tựa vào cửa: "Tới ăn trước đã."
Mục Lăng Thành đẩy bát đến trước mặt Tưởng Nam Khanh, Tưởng Nam Khanh cầm đũa lên khuấy khuấy, nếm thử một miếng, liên tục gật đầu: "Mặc dù anh chỉ biết làm mì, nhưng không thể không nói, mì anh làm thật sự rất ngon."
Mục Lăng Thành gắp trứng trần của mình cho cô: "Vậy em ăn nhiều một chút."
Tưởng Nam Khanh cười, gắp trả anh: "Được rồi, trong bát của em cũng có một quá, anh cứ ăn đi."
Hai người ăn hết mì, Mục Lăng Thành đang định thu dọn bát đũa đi rửa thì Tưởng Nam Khanh chủ động cầm lấy: "Để em rửa đi, anh nghỉ ngơi một lát đi, cũng không thể để ăn chùa uống chùa được."
Mục Lăng Thành cười, ghé sát vào tai cô: "Anh bằng lòng cho em ăn chùa uống chùa cả đời."
Tưởng Nam Khanh cười lắc đầu, lúc cô rửa bát xong đi ra thì thấy Mục Lăng Thành đang ngồi một mình trên ghế sofa, TV không mở, cũng không chơi điện thoại, cứ ngồi ở đó im lặng suy nghĩ.
Cô đi qua vỗ vai anh, ngồi xuống bên cạnh: "Sao thế, anh phát ngốc cái gì thế?"
Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ, đem thẻ ngân hàng trên bàn trà đưa cho cô: "Em giữu cái thẻ này đi, đây là tiền anh tiết kiệm được trong hai năm học năm ba, năm tư."
Tưởng Nam Khanh sững sờ nhìn cái thẻ kia, cuối cùng lại nhét vào tay Mục Lăng Thành: "Em đưa anh cái này làm gì, em không cần."
"Cho em thì em cầm đi." Mục Lăng Thành bỏ vào túi cô, "Anh biết em có học bổng, nhưng một mình ở nước ngoài không thể để em sống khó khăn được, em không muốn cầm tiền của chú Quách, chẳng lẽ tiền của anh cũng không cần?"
"Anh vay tiền mua nhà còn chưa trả hết, bây giờ lại đem số tiền này cho em, vậy anh phải làm thế nào?"
Mục Lăng Thành cười: "Chỗ này anh vốn tiết kiệm cho em mà, sao có thể dùng để trả tiền đã vay chứ. Hơn nữa, anh cho em cũng không sợ lỗ, dù sao tương lai em cùng trở thành vợ của anh. Sao đây, vẫn muốn già mồm, phân chia rõ ràng với anh à?"
Tưởng Nam Khanh nghe anh nói đã tiết kiệm tiền từ năm ba để cho cô đi du học, đột nhiên sống mũi cay cay, cô tựa đầu lên vai anh: "Sao anh lại tốt như vậy?"
Mục Lăng Thành ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: "Em cũng không ở lại đây bao lâu nữa, ba tháng cuối cùng này anh muốn mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy em, em đến công ty với anh đi, làm trợ lý cho anh."
"Như vậy sao được, em cũng đâu giúp được gì, những đồng nghiệp khác sẽ có ý kiến."
"Tiền lương là anh trả cho em, cũng không dùng đến tiền của công ty, bọn họ dựa vào đâu mà có ý kiến? Tiền anh vừa đưa cho em, coi như tiền lương ba tháng này, thế nào?"
"Cho nên công việc của em là ở bên anh sao? Vậy thì cách kiếm tiền này quá dễ rồi." Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười.
"Vậy em đồng ý không?"
Yêu cầu này của Mục Lăng Thành không nằm trong kế hoạch của Tưởng Nam Khanh, cô vốn định đến một văn phòng kiến trúc nào đó để làm việc một thời gian, bây giờ lại bị anh kéo đến công ty của anh và học trưởng Cố Ngôn Thanh, quan trọng hơn là chuyên ngành của cô không giúp gì được cho anh cả.
YOU ARE READING
Ngoan, đừng nháo
RomanceTên Hán Việt: Quai, biệt nháo Tác giả: Dạ Tử Tân Editor: Kỳ Giản Niệm Beta-er: Kỳ Giản Niệm Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, sạch, sủng, HE Nhân vật chính: Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh Độ dài: 60 chính văn...