Chương 48: Ha ha ha ha ha... cười chết em rồi

564 12 0
                                    

Tưởng Nam Khanh cũng không ngờ được, thì ra Mục Lăng Thành chỉ hát được mỗi hai câu này, mấu chốt là giai điệu không hề bình thường.

Phải nói là trời sinh đã không đầy đủ ngũ âm.

Cô ôm bụng ngồi xổm xuống cửa phòng, cười đau cả bụng.

"Em còn tưởng không gì làm khó được anh, thì ra anh lại hát lạc điệu như thế, anh, ha ha ha ha ha.... cười chết em rồi, ha ha ha ha ha...."

Vốn dĩ Mục Lăng Thành cảm thấy mình hát không đến nỗi nào, không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy mất hết mặt mũi, khuôn mặt cũng vì thế mà kéo căng ra, thật sự là đen như than.

"Nào có buồn cười như vậy, không cho em cười!"

Tưởng Nam Khanh nhún nhún vai, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng lúc này đẫm lệ, lấp lánh, một lát sau cô mới bình tĩnh lại: "Đúng, anh nói đúng, chính xác là không buồn cười chút nào. Mục Lăng Thành, sau này nếu như có ai bắt anh hát, cho dù có chết anh cũng đừng hát, ha ha ha ha..."

Mục Lăng Thành: "..."

Mục Lăng Thành đen mặt tiến vào phòng ngủ: "Dù sao anh cũng hát rồi, tối nay anh ngủ ở đây!"

Nói đến chuyện này, nụ cười trên mặt Tưởng Nam Khanh chợt tắt, đứng lên theo anh vào trong, chỉ thấy Mục Lăng Thành đang nằm trên giường lớn.

Tưởng Nam Khanh vừa vào, bầu không khí trong phòng liền trở nên khác thường.

Mục Lăng Thành gối đầu lên tay, cười như không cười: "Em đứng đó làm gì, mau ngủ đi."

Tưởng Nam Khanh giả vờ bình tĩnh: "Em còn chưa đi tắm."

Nói xong liền đi lấy túi đựng quần áo, nhưng khi mở ra, chỉ thấy một bộ quần áo Chu Yến chuẩn bị giúp cô, không có áo ngủ.

"Sao lại ngẩn người thế?" Thấy cô nhìn chằm chằm quần áo của mình không nhúc nhích, Mục Lăng Thành hỏi.

Tưởng Nam Khanh thở dài: "Không mang áo ngủ, Chu Yến chỉ mang cho em quần áo để thay, tắm xong mà mặc vào thì không thoải mái."

Cô đang nghi ngờ không biết có phải Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm giở trò không.

Mục Lăng Thành nói: "Vậy mặc tạm áo của anh đi, người em nhỏ như vậy mặc vào có thể làm áo ngủ."

Sau đó đưa áo của mình cho cô.

Tưởng Nam Khanh không từ chối, cầm lấy rồi đi vào phòng tắm.

Tưởng Nam Khanh lề mà lề mề một lúc lâu mới ra khỏi phòng tắm, trên người cô mặc áo phông trắng của Mục Lăng Thành, áo của anh rất lớn, vừa đến đùi.

Nếu như ở ký túc xá thì cũng không tính là ngắn, chẳng qua cô đang đứng trước mặt Mục Lăng Thành, vì vậy có chút không thoải mái.

Tưởng Nam Khanh vô thức kéo áo xuống.

Mục Lăng Thành vẫn như cũ, nhìn cô cười như không cười: "Cuối cùng em cũng chịu ra rồi, em mà còn không ra anh sẽ mất ngủ đấy."

Thấy Tưởng Nam Khanh đứng bất động ở đó, Mục Lăng Thành từ trên giường đứng lên, cầm lấy máy sấy đặt trên bàn, vẫy tay với cô: "Mau tới đây sấy tóc, đừng để bị cảm."

Ngoan, đừng nháoWhere stories live. Discover now