Văn Án

2.7K 130 12
                                    

Ngày hôm đó, khi Liyue còn chưa phải là Liyue, sự phồn thịnh vốn dĩ là ảo tưởng về tương lai tươi sáng, vì trời đất đang nhuốm lên một màu loạn lạc của chiến tranh

Xiao rút trượng ra khỏi ngực tên Đạo Bảo Đoàn, khiến một tia máu bắn văng vào người hắn. Dù thế, đêm tối đã thay hắn nuốt chửng thi thể đáng sợ đó, và tiếng gió rít thê lương đã thay hắn vang lên khúc ca đưa tiễn cho linh hồn lạc lối

Vẫn có quá nhiều chướng khí, phải tiếp tục tàn sát, Xiao tự lẩm bẩm với bản thân

- Xiao?

Một tiếng nói vang lên từ phía góc lều rách, dù nhỏ nhưng đủ khiến hắn phải cảnh giác

Tim hắn đập nhanh

Thế gian này ngoài Nham Thần và những người bạn của hắn, không một ai biết đến cái tên này

Không ai được phép biết

- Là ai!

Xiao gầm gừ nơi cổ họng, cả thân mình đã trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu

Nhưng ngoài sự tưởng tượng của hắn, ló mặt ra lại là một cô bé nhỏ có mái tóc vàng hơi cháy xém, nở một nụ cười ngọt ngào

- Em là Lumine, vợ ngài

Cô bé có đôi mắt sáng như cặp ngọc hổ phách, lấp lánh trong đêm tối

----****----

Lumine nhìn xuống bát của mình. Hai trứng một đùi gà, phần cơm bị nén chặt đến mức hạt cơm còn hơi nát, vậy mà vẫn đầy có ngọn

Còn phần của người con trai trước mặt đơn bạc đến đáng thương, chỉ vài thìa cơm ăn cùng dưa muối

- Xiao, chúng ta chia đôi

Cô bé đập bàn, mặc kệ ánh mắt nghiêm khắc của người đối diện, bắt đầu dùng đũa tách thịt và trứng

- Ngoan, em phải ăn nhiều mới lớn được

- Nhưng....

Xiao nhẹ nhàng sửa lại cái nơ nhỏ trên tóc của Lumine, sau đó vỗ vỗ vào bàn tay của cô

- Nghe lời ta

- Vậy nếu em ngoan thì ngài sẽ lấy em chứ?

Lumine háo hức hỏi lại, rất mong có thể nhận lại được câu trả lời của Xiao. Nhưng đổi lại chỉ là đôi mắt bạc lạnh của hắn và khuôn mặt nghiêm nghị

- Em mới 14 thôi, đừng nháo

Lumine thật sự không cam lòng, cô bé vừa cắn đùi gà vừa tưởng tượng đó chính là mặt của vị tiên nhân xấu tính.

Đáng ghét, đáng ghét, dám chê cô trẻ con ư!

Lumine tự chửi thầm trong bụng

Bận rộn với những suy nghĩ riêng mình, nên cô mới không nhận ra một thoáng ấm áp xẹt qua đôi mắt vàng của vị tiên nhân, lan dần xuống đôi môi mỏng, khiến chữ xuyên (川) trên trán như được nới lỏng dần

P/s: Trong này Xiao sẽ là trâu già gặm cỏ non ạ hihihi

P/s: bạn nhỏ Xiao vẫn không thoát kiếp bị bà M ngược đâu :)

[Xiaolumi/H++] Nhớ ngài, vị tiên nhân của emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ