Thôi thì cũng không giấu giếm nữa, Tiêu Đức Tuấn và Hoàng Quán Hanh bồ nhau rồi. Câu chuyện tỏ tình cũng nhanh gọn lẹ thôi.
Thấy Tiêu Đức Tuấn ngại ngùng bỏ trốn lên lầu, trong lòng Hoàng Quán Hanh cũng nổ đầy sao, hắn vừa ăn vừa tủm tỉm cười, dáng vẻ tựa như kẻ điên si tình, ngơ ngẩn đến mức khiến mẹ Tiêu ngồi ngoài xem cũng bật cười.
"Ăn nhanh lên ông tướng! Để bạn đợi là không được đâu."
Mẹ Tiêu đập nhẹ vào tay hắn, lúc này Hoàng Quán Hanh mới thôi mơ mộng, thu liễm lại vẻ mặt phởn hơn hoa, hắn cười híp mắt nói với mẹ Tiêu. "Vâng~"
Xúc vội miếng cơm bỏ vào miệng, nhanh như cắt đã xong, mẹ Tiêu khẽ hất mặt chỉ về phía cầu thang như ngầm ám hiệu: 'Đi đi, chén đũa để đây, mẹ lo liệu được!'
Chân của Hoàng Quán Hanh lập tức gắn động cơ mà phi lên lầu, đứng trước cửa phòng, gõ gõ ba cái, không đợi phía trong phản hồi đã tự động mở cửa, háo hức ngó đầu vô, ánh mắt lấp lánh như sao nhìn người đang hốt hoảng ngồi trên giường.
"Mẹ Tiêu đã đồng ý gọi tui là con rể rồi, vậy giờ bạn làm bồ anh nhá!"
Sau câu nói đó, Tiêu Đức Tuấn hai má đỏ bừng, cảm thấy bản thân chết vì ngượng là có thật! Hai tay cậu xoắn tít cả lên, mái đầu nhỏ cứ cúi gằm lảng tránh. Biết bạn Tiêu đang ngại, Hoàng Quán Hanh chỉ mỉm cười vui vẻ, hắn bước tới trước mặt cậu, chậm chậm ngồi xuống, hai tay chống cằm tạo hình bông hoa, đôi mắt to tròn cún con nhìn Đức Tuấn, cái môi chu chu nũng nịu, "Ỏ~ trông bạn quen quá! Giống bồ tương lai của anh ghê."
Thôi đến đây Tiêu Đức Tuấn xin giơ cờ trắng đầu hàng. Cao xanh ơi~ thứ lỗi cho sự dễ mềm lòng này của con, con yêu người lắm nhưng con thương con kỳ lân trước mặt hơn.
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, Tiêu Đức Tuấn lặng lẽ gật đầu, nhanh như cắt cả người cậu được bao phủ trong cái ôm chặt cứng của Hoàng Quán Hanh. Lúng túng tiếp nhận, Tiêu Đức Tuấn từ từ choàng tay qua vai hắn, cảm nhận làn da, hơi thở, nhịp đập kế bên mình, từng cơn sóng dạt dào hân hoan cuộn trào trong lồng ngực. Tiêu Đức Tuấn tự nhiên có chút muốn khóc, sau bao ngày mặt dày theo đuổi cuối cùng cũng được hắn ôm, được hắn vỗ về, được hắn nói lời yêu, còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Tám năm sau.
"Hoàng Quán Hanh! Lấy giùm bạn cái quần!!"
Từ phòng tắm Tiêu Đức Tuấn nói vọng ra, đợi khoảng một phút, trước cửa liền có tiếng động, Tiêu Đức Tuấn không chút phòng bị mở chốt khoá, cánh cửa lập tức mở bung ra, Hoàng Quán Hanh đột ngột xông vào. Giật mình trừng mắt nhìn hắn, chưa kịp hó hé gì đã bị Hoàng Quán Hanh một phát bế thẳng lên bệ rửa mặt, cả người chen vào giữa hai chân cậu.
Tiêu Đức Tuấn bây giờ chỉ mặc mỗi boxer, thân thể còn vướng chút nước, làn da ẩm ướt tiếp xúc trực tiếp với cái chạm mát lạnh của Hoàng Quán Hanh khiến cậu có chút rùng mình.
Khuôn mặt đẹp mã lộ rõ vẻ nguy hiểm, khẽ cười nhìn Tiêu Đức Tuấn, hắn bỗng hôn lên trán cậu, sau đó liền tách ra và nhìn cậu cười tiếp.