Chương 260: Thế giới mới hoàn mỹ 25

1.4K 129 1
                                    

Cùng lúc đó, ở đồn công an địa phương cũng vô cùng hỗn loạn.

Mười mấy người phụ huynh cầm bản ghi âm không biết đã sao chép bao nhiêu lần, kích động yêu cầu cảnh sát bắt giữ Chu Thủ Thành.

Lão Đới có tư cách lớn nhất trong đồn công an thật khó khăn mới nghe hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, ông phất tay, nỗ lực để mọi người im lặng: "Chuyện này...ghi âm không thể tính là chứng cứ, phải có người đến báo án thì chúng tôi mới..."

"Chúng tôi báo án!" Có phụ huynh hô lên, "Báo án tên thầy giáo này mặt người dạ thú! Vô nhân tính!"

"Không phải vậy." Lão Đới lau mồ hôi sau ót, "Việc này phải có người bị hại đến báo án, nếu dựa vào một bản ghi âm không rõ lai lịch..."

Tập thể phụ huynh im bặt trong nháy mắt, tiếp theo sau là tiếng căm tức và trách cứ ngập trời: "Giọng nói trong ghi âm không thể chứng minh sao? Chúng tôi cũng đâu có điếc, nghe ra là ai mà!"

Lão Đới miệng đắng lưỡi khô: "Đây là quy định của pháp luật! Không có bằng chứng cụ thể thì chúng tôi không có cách nào bắt người!"

Có người nói: "Pháp luật cái chó má gì vậy!"

Lão Đới quả thật bó tay toàn tập.

Phụ huynh đến đây không có mấy người có học lực lên đến đại học, lại bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, làm sao nghe được đạo lý, làm sao nguyện ý để Lão Đới giảng giải những điều luật cứng nhắc này, mồm năm miệng mười khiến lỗ tai của Lão Đới cũng ù ù cạc cạc, cơn giận bốc lên trên đầu, nhịn không được mà lớn tiếng quát: "Yên lặng! Ầm ĩ cái gì!!"

Các phụ huynh lại im bặt trong nháy mắt, sau đó là bùng nổ một trận ồn ào càng chói tai hơn.

"Có phải mấy người muốn bao che không!"

"Một ổ rắn chuột!"

Lão Đới tú tài gặp phải lính, có miệng cũng nói không được, trong lúc hỗn loạn bị đá một cái, càng thêm nổi giận: "Ai đánh tôi?! Tôi nói cho mấy người biết, mấy người đang đánh cảnh sát đấy! Cẩn thận tôi bắt hết mấy người vào trại!"

Cũng không biết là người phụ nữ nào hét lên: "Bắt đi, bắt hết chúng tôi lại đi", Lão Đới lại bị đánh, vô duyên vô cớ bị nện mấy cái, trên mặt bị cào mấy đường bởi người phụ nữ, sợ đến mức ông che mặt liên tiếp lui về sau, la hét, "Đừng đánh, đứng đánh nữa."

Chờ đám đông tan đi, huy hiệu cảnh sát của Lão Đới cũng bị kéo xuống, một phần áo sơ mi cũng bị lôi ra khỏi quần, ông hít hơi vài cái, ôm lấy khóe mắt bị cào sưng, nhìn vẻ mặt thản nhiên "Pháp luật không trách đông người" của dân chúng, đôi môi mấp máy vài cái, cũng chỉ dám âm thầm tức giận mắng chửi kẻ cầm đầu họ Chu kia mà thôi.

Cơn giận của các phụ huynh vẫn chưa dứt, tiếp tục lên án: "Cảnh sát mấy người chẳng phải làm việc vì dân hay sao? Hiện tại dân gặp nạn, mấy người có quản hay không?"

"Mấy người hỏi chứng cớ cái gì? Tìm họ Chu kia đi!"

"Đúng vậy! Tôi có người bạn công tác tại trường kia, chính tai nghe thấy họ Chu thừa nhận là ông ta làm! Cmn quá lớn lối rồi!"

Lão Đới đang chỉnh lại phù hiệu cảnh sát thì liền dừng tay, trừng người nói chuyện: "Sao anh không nói sớm!"

Về phần khu chung cư cũng binh hoảng mã loạn.

Nhà Chu Thủ Thành cũng không khó tìm, mấy phụ huynh từng đưa con đến nhà ông ta học phụ đạo đều quen cửa quen nẻo nơi này.

Nơi này đã từng là nơi bọn họ cảm thấy an toàn và bảo đảm nhất trên đời.

Một người phụ nữ đưa con đến đây học hè năm ngoái, tóc tai rối bù mà đập cửa ầm ầm, trong giọng nói lộ ra tuyệt vọng vô tận: "Chu Thủ Thành, ông mở cửa ra! Mau mở cửa ra! Nói cho rõ ràng, có phải con trai của tôi là bị ông làm hại không?!"

"Con trai của tôi năm ngoái đến đây học phụ đạo, khi về nhà thì trở nên khác thường, không nói không cười, chúng tôi đều tưởng là nó đến tuổi phản nghịch, nhưng đầu năm nay nó đã tự sát! Nó đã chết rồi!"

"Ông tiễn vòng hoa cho nhà chúng tôi!"

"Ông có mặt mũi không? Ông có lương tâm không?!"

"Chu Thủ Thành! Ông mau mở cửa!! CMN ông chết không tử tế đâu, chết không tử tế đâu!"

Người phụ nữ vừa khóc vừa ngã xuống trước cửa Chu Thủ Thành.

Những người còn ở lại khu chung cư ngó dáo dác khắp xung quanh, một cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh bị tâm tình tuyệt vọng của bà cảm hóa, nhịn không được mà an ủi, cũng nói cho bà biết trong nhà không có ai, nhưng người phụ nữ căn bản không chịu tin, lùi ra khỏi vòng tay an ủi của cậu cảnh sát, lảo đảo vỗ lên cửa nhà hàng xóm của Chu Thủ Thành: "Có ai không?! Có ai không—-cho tôi mượn cửa sổ một chút, tôi muốn leo qua nhà ông ta, tôi muốn làm thịt ông ta..."

Ở dưới lầu, Tử Ngọc duy trì trật tự cả buổi, cuối cùng cũng tiễn đi một đám phụ huynh bao vây bên dưới, cô đi lên lầu, kéo người phụ nữ gần như điên cuồng kia: "Chị ơi, chị bình tĩnh một chút. Chúng tôi đã xác nhận Chu Thủ Thành thật sự không ở trong nhà. Có người nói tối qua ông ta quay lại rồi rời đi không về nữa."

Người phụ nữ mềm nhũn thân thể, co quắp ngồi trên đất, che mặt khóc thút thít.

Tử Ngọc dịu dàng an ủi người phụ nữ trong chốc lát, ra hiệu cho cảnh sát đưa người phụ nữ về nhà, vừa quay đầu thì liền phát hiện cửa nhà bên cạnh Chu Thủ Thành hé mở một cái khe, lộ ra nửa khuôn mặt vội vã cuống cuồng.

Tử Ngọc nhanh chóng phản ứng: "Vừa nãy chị là người liên hệ chúng tôi?"

Xác nhận bên ngoài là cảnh sát, khe cửa mới được mở rộng ra.

Bà Trì lo lắng bất an, vịn vai Trì Tiểu Trì xuất hiện ở sau cửa: "Vâng vâng vâng, cô mau vào đi."

Chuyện ngày hôm qua vừa lên men thì lập tức có người tò mò tới hỏi bà Trì là Trì Tiểu Trì có phải người bị hại hay không.

Bà Trì há mồm liền mắng người, kết quả là về đến nhà hỏi Trì Tiểu Trì, lại tỉ mỉ lắng nghe bút ghi âm của con trai, lập tức hoảng hồn.

Với trình độ khéo léo của bà, đương nhiên muốn rũ sạch hiềm nghi con trai là người bị hại, miễn cho người trong chung cư mượn đề tài nói xấu nhà mình, nói con trai mình bị làm nhục, cho nên bà và chồng thương lượng cả đêm, ngày hôm sau bèn xin nghỉ cho Trì Tiểu Trì rồi gọi cảnh sát đến nhà.

Sau khi mời Tử Ngọc vào nhà, Trì Tiểu Trì ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Chị Tử."

Tử Ngọc sững sờ, cúi đầu nhìn bảng tên trước ngực mình thì mới bừng tỉnh: "Em tên là Tiểu Trì có đúng không? Em không cần sợ, chị cảnh sát chỉ hỏi em mấy vấn đề thôi."

Tử Ngọc hỏi cái gì thì Trì Tiểu Trì đáp cái đó, cũng giống hệt những lời mà cậu khai với giáo viên chủ nhiệm ngày hôm qua.

Tử Ngọc xác nhận một lần nữa với cậu: "Tiểu Trì trong máy ghi âm thật sự không phải là em à?"

"Không phải em." Trì Tiểu Trì nghiêm túc phủ nhận, "Thầy Chu chỉ nói miệng vài câu không tốt, ngay cả một góc áo của em cũng không mò tới, em rất cẩn thận với thầy ấy."

Nói xong, thiếu niên vẫn xán lạn nở nụ cười, tựa như không hiểu được lúc trước mình đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ như thế nào.

Tử Ngọc chua trong lòng, tán thưởng nói: "Em thật sự là một đứa bé thông minh. Sau này cũng phải nhớ bảo vệ chính mình."

Trì Tiểu Trì gật đầu: "Vâng ạ."

Trì Tiểu Trì ở thế giới này còn có cơ hội, có thời gian, có thể học từ từ.

Tử Ngọc được bà Trì đưa ra cửa, lễ phép nói: "Cám ơn mọi người phối hợp. Nếu như còn vấn đề gì thì chúng tôi sẽ liên hệ với mọi người bất cứ lúc nào."

Bà Trì lại nắm chặt tay Tử Ngọc, lớn tiếng nói: "Vậy phải làm phiền cô cảnh sát. Chúng tôi sẽ tích cực cung cấp cho các vị...cung cấp cái gì nhỉ, à vâng, chứng cứ, sớm ngày bắt được họ Chu, giải oan cho những người bị hại."

Tử Ngọc bị sửng sốt trước tư thế thông báo chuyện quan trọng của bà Trì, ngoan ngoãn đáp một tiếng "Vâng", rồi mới đi xuống lầu dưới.

Tử Ngọc mới vừa quay lại thì liền có người tiến tới hỏi thăm: "Sao vậy? Thầy Chu cũng gieo vạ cho con trai của chị à?"

Bà Trì trừng mắt: "Gieo vạ con khỉ, ông ta dám?! Con trai của tôi thoát khỏi móng vuốt của ổng, làm chứng cho cảnh sát người ta, cũng không phải đồng tính luyến ái!"

Khi bà Trì và hàng xóm cùng nhau chửi bới Chu Thủ Thành, Trì Tiểu Trì lười biếng nằm nhoài trên bàn, nói với Lâu Ảnh trong cơ thể: "Anh, phía bên em làm xong rồi."

Lâu Ảnh hóa hạt nhân tinh thần của cậu thành hình dáng hamster, khẽ nâng lên lòng bàn tay, an ủi mà hôn lên cái mỏ nhỏ mềm mại kia.

Anh khen: "Làm rất tốt."

Trì Tiểu Trì chôn gương mặt đỏ ửng vào khuỷu tay: "Như vậy...có lẽ Chu Thủ Thành cũng đang bắt đầu tìm đường lui cho mình đúng không?"

Chu Thủ Thành sớm nhận thấy chuyện này không đúng, vội vàng trốn vào nhà nghỉ tránh né.

Không thể không nói đây là hành động rất sáng suốt của ông.

Ông núp trong nhà nghỉ, ngủ đến tối mịt tối mù, khi tỉnh lại vẫn còn ngây người một lúc lâu, mở điện thoại di động ra, lập tức vô số tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ập đến làm cho ông sợ hãi đóng điện thoại ngay lập tức, ném mạnh lên vách tường đối diện.

...Không phải nằm mơ.

Thật sự không phải.

—-Mình tiêu rồi.

Sau khi nhận ra điểm này, Chu Thủ Thành ôm đầu, nặng nề thở dốc hai tiếng, chỉ cảm thấy trong óc của mình như đang sôi trào.

Trì Tiểu Trì...

Tại sao kể từ khi phụ đạo cho cậu thì vận xui của ông bắt đầu liên tục ập tới?

Trong mộng là cậu, ghi âm cũng là cậu...

Nhưng làm sao cậu ấy làm được?!

...Lẽ nào thật sự có quả báo?

Chu Thủ Thành đoạn tuyệt suy nghĩ vô căn cứ này, quyết định nỗ lực suy nghĩ thực tế một chút.

Ông không thể ngồi chờ chết như vậy!

Chu Thủ Thành lấy ra vài món đồ trong túi nhựa ông nhét dưới gối.

Ngày hôm qua nhân buổi tối trở về nhà một chuyến, ông lấy máy vi tính bảo bối của mình cùng với hộ chiếu mà con trai làm cho ông trước khi xuất ngoại.

Khi đó con trai ông quay về thăm, kéo ông đi làm hộ chiếu, bảo là chờ anh ấy ổn định ở nước Mỹ thì có thể làm thị thực du lịch cho cha đến Mỹ chơi.

Không ngờ chưa đến hai tháng, vật này đã phát huy tác dụng.

Ông dùng điện thoại nhà nghỉ gọi ra nước ngoài cho con trai, cố gắng làm cho giọng nói của mình không run rẩy: "Con trai, con đã ngủ chưa?"

"Vẫn chưa, vẫn ổn. Gần đây ba muốn đi nước ngoài một chuyến, trường học...à sau khi khai giảng trường học để ba lui xuống tuyến dưới, trường học cũng cho giáo viên lớn tuổi sắp về hưu được nghỉ phép. Cho nên..."

"Ba muốn hỏi con một chút, ra nước ngoài ngoại trừ hộ chiếu thì có phải còn cần thị thực không? Ba nghe nói làm thị thực hình như rất phiền phức...Cái gì, còn phải hẹn trước?!" 

[Quyển 2] Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ