_Vegas_
Nó im lặng không nói gì với tôi cả đường đi về nhà. Lần này nó giận thiệt rồi lỡ tay có chút thôi mà, nó không biết nó vừa làm chuyện tốt gì với tôi đâu.
- Venice lại bố xem coi còn đau không?
- Không cần ông già để con yên đi.
Nhảy tọt xuống xe là nó chạy ào vào nhà. Thì thôi xin lỗi được chưa, cái nết giận dỗi không lẫn vào đâu được y chang Pete. Nó chạy lên lầu về phòng chắc chơi với bé mèo rồi.
Không muốn nói chuyện thì thôi kệ nó vậy nào đói nó tự gào lên thôi. Để xem giận được bao lâu. Tôi về phòng tắm rồi nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến tối. Đang lim dim giấc ngủ tôi nghe thấy bên ngoài ồn ào, tiếng bước chân chạy toán loạn.
- Khun Vegas ...có chuyện rồi ạ mau ra xem nhanh đi ạ.
- Cháy....cháy...rồi cậu chủ nhỏ vẫn trong đó.
- Dập lửa mau đi vào tìm cậu chủ nhỏ đi nhanh lên.
Tôi mơ màng bước ra ngoài khói nguy ngút bốc ra từ phòng làm việc của tôi. Một đám cháy rất lớn đang bùng bùng cháy lớn. Tôi hoảng loạn.
- Chuyện gì thế này.
Tôi hét lớn hỏi đám vệ sĩ đang bưng từng xô nước dập lửa. Phòng làm việc bao nhiêu hồ sơ tài liệu đều trong đó. Ai lại làm ra chuyện này sao lại có cháy.
- Khun Vegas cậu chủ nhỏ ở trong đó...
- Chết tiệt...mau tìm mang con trai tôi ra!!!!
Nghe thấy Venice ở trong đó thôi tâm trí tôi bùng nổ, quát lớn ra lệnh cho đám vệ sĩ. Tôi lao thẳng vào đám cháy vẫn bùng cháy một lúc lớn hơn.
- VENICE!!! VENICE!!! Nghe bố gọi không khụ...khụ....
Tôi và đám vệ sĩ hô hào gọi lớn nhưng không thấy tiếng trả lời. Khói dày đặc làm tôi bắt đầu thấy khó thở nhưng phải tìm được Venice. Phòng làm việc cũng không lớn lắm sao tìm mãi không thấy. Nó ở trong đây làm gì, sao không lên tiếng chứ ngất xỉu ở đâu rồi. Đám cháy bùng phát hơn những ngọn lửa ở trên trần nhà bắt đầu rớt xuống, nếu ở trong đây lâu sẽ chết mất. Tôi bắt đầu không thở nổi muốn ngất xỉu rồi.
- Khun Vegas khun Vegas...
- Đưa khun Vegas ra ngoài đi trong đây lâu không được rồi cháy lớn quá..
Trong lúc cơ thể đang yếu dần, dần mất nhận thức tôi nghe vệ sĩ nói. Nhưng Venice chưa tìm thấy nó phải cứu con trai tôi ra chứ, cái đám vệ sĩ này mau tìm bằng được nó đi. Tôi ngất lịm đi vệ sĩ dìu đưa tôi ra ngoài.
- Khun Vegas không sao chứ?
- VENICE ĐÂU, THẰNG BÉ ĐÂU?
Ra ngoài tôi thở dần dần được tâm trí tôi hỗn loạn lo lắng cho Venice. Đám cháy thế kia thằng bé trong đó rất nguy hiểm sao tôi có thể nằm đây được.
- Chúng tôi không tìm được cậu chủ nhỏ trong đó.
- LŨ ĂN HẠI CHÚNG MÀY MAU MANG VENICE RA ĐÂY!
Cơn tức giận tôi bùng nổ cả đám người không tìm thấy một đứa bé. Gân máu của tôi nổi khắp người Venice mà có chuyện gì tôi biết sống sao, tôi sẽ dằn vặt bản thân cả đời. Lũ vệ sĩ chỉ biết quỳ xuống cúi đầu đám cháy lớn quá người lớn còn nguy hiểm thì một đứa bé trong đó sẽ ra sao. Nước mắt tôi bắt đầu đọng những giọt nhỏ. Đầu óc tôi trống rỗng Venice thằng bé đâu?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ VegasPete ] Ông bố và bé con cần "mẹ"
Short StoryMình viết vì thấy bé Venice dễ thương quá muốn cho Vegas và Venice một quan hệ tốt hơn. Đọc truyện vui vẻ nhé.